Friday, August 29, 2008

Thay đổi cách nhìn, bạn có thể thay đổi thế giới.


Câu chuyện thứ nhất về một bà lão. Bà có hai cô con gái. Cô chị bán mũ, và cô em bán ô. Trời nắng bà buồn vì cô em không bán được hàng. Trời mưa bà buồn vì cô chị không bán được mũ. Do đó trời nắng bà cũng buồn, trời mưa bà cũng buồn. Một người đến và nói với bà rằng: "Sao bà không nghĩ theo cách khác nhỉ? Trời nắng bà mừng vì cô chị bán được nhiều mũ. Trời mưa bà mừng vì cô em bán được nhiều ô. Như vậy trời mưa bà cũng vui, trời nắng bà cũng vui."

Câu chuyện thứ hai về một vị linh mục. Một hôm có người hỏi vị linh mục: "Khi cầu nguyện có được hút thuốc không?" Vị linh mục nhanh chóng trả lời: "Không thể dược." Một người khác hỏi: "Khi hút thuốc có cầu nguyện được không?" Vị linh mục tươi cười và trả lời: "Tất nhiên là được." Bản chất của sự việc là giống nhau nhưng cách nhìn khác nhau, cách tiếp cận khác nhau cho chúng ta kết quả khác nhau.

Câu chuyện thứ ba về một ngọn hải đăng. Một hôm, một đội hải quân tập trận trên biển. Đô đốc đích thân tham gia cuộc diễn tập. Khi đi ra ngoài khơi, chợt nghe thấy một giọng nói rất to: "Thưa đô đốc, ngài không thể tiến thẳng tiếp được. Ngài phải rẽ sang phải 16 độ. Nếu không tàu của ngài sẽ đâm vào tôi." Đô đốc vô cùng tức giận vì một tên lính tép riu lại có thể nói với mình bằng một giọng như thế. Đô đốc nói lại: "Láo! Đứa nào dám ra lệnh cho ta! Ta là đô đốc. Chính nhà ngươi mới phải rẽ sang trái 16 độ." Anh lính nhất định không nghe theo mà vẫn nói tiếp: "Chính đô đốc mới phải là người rẽ sang phải." Đô đốc lúc này vô cùng phẫn nộ, lên tiếng: "Mày là ai àm dám chống lại lệnh của ta?" Giọng nói đằng kia vọng lại: "Thưa đô đốc, tôi là Hải đăng ạ." Vậy là ngay lập tức, đô đốc phải ra lệnh cho tàu rẽ sang phải 16 độ.

Để có thể thay đổi sự vật hay sự việc sẵn có thì quả không phải là một việc dễ dàng. Nhưng thay đổi cách nhìn lại là một việc không khó. Và khi ta thay đổi cách nhìn, mọi sự vật đều biến đổi.

Monday, August 18, 2008

Ngày không nắng


Một chuỗi ngày không có giây phút nghỉ ngơi. Tự hỏi mình sinh ra vì cái gì hay chỉ vì công việc. Công việc mang đến cho tôi nhiều niềm vui nhưng nó cũng cướp đi của tôi nhiều thứ: thời gian dành cho bản thân, cho người thân, cho bạn bè và cho người yêu tôi.

Ngày hôm nay không nắng như mọi khi. Trời u ám. Một trận mưa rầm rĩ là cái không thể tránh. Một ngày cuối tuần mệt mỏi cộng thêm bao nhiêu thứ phải nghĩ suy. Tình yêu và công việc, có mấy ai được cả hai? Tôi không biết làm gì để cứu vãn chuyện của chính mình. Trách mình sao tàn nhẫn. Trách mình quá thờ ơ trước một người đàn ông yêu thương mình hết lòng. Tôi đã làm sai chuyện gì sao? Ai chỉ cho tôi cái sai này đây? Tình cảm tôi dành cho anh ấy không còn nhiều như ngày xưa. Còn anh ấy, tình yêu anh ấy dành cho tôi vẫn nhiều như ngày đầu mới yêu. Anh chủ động đưa ra lời chia tay cũng chỉ vì quá yêu. Anh không muốn tôi khó xử, muốn tôi thoải mái để phấn đấu cho sự nghiệp và dành nhiều thời gian hơn nữa cho bạn bè và gia đình. Anh chấp nhận tất cả vì tôi. Vậy mà, tôi đã làm gì được cho anh? Chỉ mang lại cho anh những cơn trằn trọc mỗi đêm, những giọt nước mắt lặng thầm mà chẳng ai có thể nhìn thấy trong khóe mắt của anh.

Anh vẫn sống mạnh mẽ, chân thành và yêu tôi mãnh liệt. Còn tôi, tôi sống thoải mái đến vô tình. Nhiều lúc nghĩ đến anh, tôi không cầm được nước mắt. Tôi không biết đó là tình yêu hay tình thương nữa, Chỉ biết lúc đó nghĩ về anh, muốn được gặp anh, muốn được chia sẻ với anh những nỗi vất vả, những điều không may mà cuộc sống mang lại cho anh.

Bên anh, tôi thấy mình dường như lấy hết những gì may mắn của anh, lấy hết những gì tốt đẹp từ anh. Bao nhiêu rủi ro, vất vả anh chịu hết, miễn sao tôi có thể sống thoải mái và sung sướng. Trên đời này liệu có ai yêu tôi như anh? Tôi có thể tìm được một người như thế nữa sao? Chắc không thể. Nhưng cuộc sống không cho chúng tôi đến với nhau. Biết làm sao? Tôi không biết nữa. Tôi luôn cầu chúc anh thành công. may mắn, và gặp được người anh yêu như đã yêu tôi nhưng không yêu anh như tôi. Người đó sẽ yêu anh nhiều hơn, hết lòng với anh hơn, mang lại nhiều niềm vui hơn cho anh.

Chúc anh hạnh phúc! Tạm biệt anh!

Thursday, August 14, 2008

Nhìn lại những tháng ngày mệt mỏi ...


14 ngày ở Singapore biết bao điều đáng nhớ. Ngay ngày đầu tiên khi ra sân bay Nội Bài đã có một điều không may: hộ chiếu của hai học sinh hết hạn. Hai đứa không đi được, phải làm lại hộ chiếu gấp và bay sang vào ngày hôm sau.

Đáp máy bay xuống sân bay Changi Singapore, cảm giác đầu tiên là: lạnh. Điều hòa lạnh khủng khiếp, mình lại còn mặc áo cộc nên càng lạnh hơn. Sự kiện tiếp theo xảy ra ngay lúc đó: Linh Giang, một học sinh, để quên chiếc máy ảnh trong nhà vệ sinh. Sau khi quay lại thì không thấy nữa. Nó hoảng hốt vì đó là chiếc máy ảnh rất đẹp mà bố dặn không được làm mất. Tôi phải đến khu Lost Property đăng ký tìm lại đồ vật đã mất. May thay, một người phụ nữ nước ngoài cầm được và trả lại.

Về đến Resort, mọi người sắp xếp hành lý, tắm rửa, nghỉ ngơi. Tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật dài, thật sâu nhưng không thể. Công việc của tôi là chăm sóc cho bọn trẻ - lũ tiểu quỷ. Hic, một công việc vất vả mà không ai hiểu được.

Ngày đầu tiên đến trường, cảm giác là: lạnh. Phòng điều hòa dưới 20 độ. Mấy đứa con gái lạnh cứ suýt xoa mãi. Mấy "ông tiểu yêu" thì chẳng chịu ngồi yên. Thầy giảng bài, chúng ngồi dưới nói chuyện. Một thói xấu mà trước khi đi không ai sửa cho bọn chúng. Nghe các thầy bên đó nói mà tôi xấu hổ với học trò đến nỗi không thể tìm lỗ nào mà chui xuống.

Các ngày sau, hàng loạt những sự kiện và vụ việc đau đầu xảy ra. Đồng nghiệp và tôi không cùng chung quan điểm, điều đó khiến tôi gặp rất nhiều khó khăn trong việc quản lý tụi nhỏ. Hết đứa này đau chân, đứa kia gãy tay rồi đứa khác bị kẹt tay. 2, 3 lần phải đưa chúng vào bệnh viện. Không chỉ lo cho sức khỏe của chúng, tôi còn lo khi đối mặt với phụ huynh. Trách nhiệm dồn trách nhiệm. Đầu óc không lúc nào được thoải mái.

Hàng loạt những trò quỷ của tụi nó, mỗi lần như thế, tôi lại phải triệu tập cuộc họp toàn đoàn. Đồng nghiệp của tôi không gần gũi chúng, chưa hiểu hết chúng nên chỉ mắng. Tôi thì không. Tôi nói chuyện với bọn chúng như những người lớn. Thật vui vì chúng cũng hiểu tôi, hiểu những điều tôi đang lo lắng. Mấy đứa con gái hay giúp tôi nhắc nhở mấy "ông tướng" nghịch ngợm, tôi cũng thấy nhẹ đi phần nào.

Tuy chúng gây ra rất nhiều chuyện khiến tôi đau đầu nhưng cũng không ít lần làm tôi rơi nước mắt vì cảm động. Một lần đến Sentosa, một học sinh không may làm đổ hộp cơm. Tôi đã nhường phần của tôi cho nó. Mấy đứa kia hỏi: "Thế cô ăn gì?" Tôi nói: "Cô uống sữa được rồi." Một lúc sau, mấy đứa chạy ra, đứa sẻ phần cơm còn lại của nó cho tôi, đứa cho tôi thịt gà, đứa cho hộp sữa. Hôm đó ăn cơm tôi nghẹn ngào, nước mắt đã rơm rớm nhưng cố gắng để không để tụi nhỏ nhìn thấy. Chúng thật đáng yêu biết bao!

Kết thúc chuyến đi Singapore, tôi thu được khá nhiều điều. Kinh nghiệm sống, tình người, cuộc sống trên thương trường, ... tất cả những cái đó là những kinh nghiệm thật quý giá. Bài học tôi học được là cách làm việc khẩn trương, khoa học, có kế hoạch. Và một điều nữa: chỉ cần làm việc hết mình sẽ thu được thành quả, chỉ cần yêu thương người khác hết mình, mình cũng được đền bù một cách xứng đáng. Tôi không ngờ rằng, một số học sinh lười học, sau chuyến đi Singapore về, chúng trở len chăm học hơn, hiếu học hơn, trưởng thành hơn. Nghe ý kiến từ phụ huynh, một phần là do sự tác động của tôi. Đó là thành công lớn nhất mà tôi không hề nghĩ là mình đã đạt được.