Sunday, December 16, 2012

CÁM ƠN EM, NGƯỜI TÔI ĐANG YÊU!

Tôi đã trải qua trên dưới 1 cuộc tình nhưng hôm nay, lần đầu tiên tôi có cảm giác hạnh phúc như thế này. Em không đẹp, không giàu sang. Em có một công việc bình thường như bao người và một trái tim đầy nhiệt huyết với cuộc sống. Em khiến tôi si mê bằng những điều giản dị nhất mà em có. Cảm giác bên em thật hạnh phúc. Trái tim tưởng chừng như đã khô cằn, chai sạn, giờ đây lại có thể đập loạn nhịp trước em. Tôi thấy nhớ em, nhớ những câu nói, nhớ ánh mắt em nhìn tôi, nhớ sự quan tâm ấm áp em dành cho tôi, nhớ cả những lúc em hờn giận tôi nữa. Em đã choán chiếm cả trái tim và khối óc của tôi. Tôi thực sự muốn có em trong cuộc đời này. Tôi muốn mỗi sáng tỉnh giấc sẽ được nhìn thấy khuôn mặt em, được nghe giọng em nói chứ không cần phải vắt óc tưởng tượng hoặc ép mình vào trong những giấc mơ.Tôi muốn em ôm tôi thật nhẹ nhàng và thả cho cảm xúc tự trôi, không cần phải nói thêm điều gì, vì khi ấy chỉ có ngôn ngữ của trái tim. Em à, tôi đã yêu em mất rồi. Tôi không muốn trốn chạy tình yêu này, ngược lại, tôi muốn đối diện với nó mặc dù biết trên con đường này sẽ không có điểm dừng chân cho cả hai. Em biết không? Có lẽ đây là thứ tình yêu trong lành, thuần khiết còn sót lại trong tôi. Tôi muốn dành nó cho em, vì em xứng đáng được nhận nó. Tôi muốn mỗi phút giây tôi tồn tại sẽ đều là kí ức đẹp. Cuộc đời này ngắn lắm và, "có bao nhiêu mà hững hờ"? Cám ơn em, người tôi đang yêu!

MƯỜI LĂM PHÚT THẢNH THƠI

Hiếm có nhứng lúc thảnh thơi suy ngẫm thế này, và hiếm khi cảm xúc muốn viết lại ùa về những lúc thảnh thơi. Chả cần phải chần chừ. Chắp bút mà viết thôi. Thả theo cảm xúc. Hay hay không kcmn. Quãng thời gian qua, có quá nhiều thay đổi. Có lẽ vì vậy mà mình thấy yêu cái cuộc sống này. Thời gian trôi, cảm xúc của con người già đi, cái nhìn trở nên sâu hơn, lời nói bống it hơn và những lúc đăm chiêu (những lúc điên điên) trở nên nhiều hơn. Thời gian trôi, công việc cũng trôi, lúc chìm lúc nổi, lúc lụt lúc hạn. Nhưng bản thân công việc nó chẳng bao giờ thay đổi. Nếu quay ngược thời gian, mình vẫn muốn làm công việc này, ăn cùng nó, ngủ cùng nó, sống và chết cùng nó. Ôi cái nghề chẳng bao giờ làm mình giàu có về tiền bạc, nhưng ngược lại, mang cho mình niềm vui, ít ra cũng là niềm vui lúc ... ế chồng. Thời gian trôi, ánh mắt mọi người nhìn vào mình cũng trôi theo. Có những người trước đây nể phục mình, giờ họ coi mình chả ra cái đinh. Có những người trước đây coi mình là cái đinh thì giờ coi mình là cái gai, hay cái gì đại loại thế. Haizza, đúng là "người có lúc", tốt xấu chả biết đâu mà lần. Mình có gì thay đổi đâu nhỉ? Họa chăng có thay đổi thì chỉ là xinh hơn, thông minh hơn, duyên dáng hơn thôi. Chậc! Nhiều lúc mình như điên. Nhưng quả thực, chỉ có những thằng điên mới nói mình bình thường. Công nhận không? Chỉ có những đứa "thông manh" mới biết khi nào nên điên, khi nào nên bình thường, khi nào cần giả vờ điên, khi nào cần phải giả ngây ngô, hâm hấp. Sống giữa cái thế giới thiên biến vạn hóa này thì phải là một con kì nhông. Nhiều lúc thấy thất vọng. Và ngay lúc này thấy thất vọng. Nỗi thất vọng bao giờ cũng tỉ lệ thuận với tình thương và niềm tin. Tình thương mất đi vẫn có thể lấy lại, nhưng niềm tin sứt mẻ thì bao giờ mới có thể hàn gắn? Mình đang thất vọng. Có ai đó đang thất vọng về mình không? Cuộc sống của mình, nếu so với nhiều người, thì được coi là hạnh phúc. Mình thấy thế. Nhưng đôi lúc nghĩ lại, trong hạnh phúc vẫn có những bất hạnh. Hình như mình tham lam? Kmn, ai cấm lòng tham đâu? Load xong phim rồi. Xem thôi!

3 NĂM

Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, em muốn quay trở lại ngày này cách đây 1096 ngày trước. Nếu được quay trở lại lúc đó, em ước mình sẽ không gặp anh. Cuộc gặp gỡ định mệnh trớ trêu ấy đã cướp anh đi mãi mãi. 1095 ngày, anh sống trong kí ức của gia đình, họ hàng, bạn bè và đồng nghiệp như một nỗi đau. Nỗi đau đó vẫn ngự trị, tồn tại, vẫn giày vò, đay nghiến, vẫn lặng lẽ, chập chờn trong những cơn mơ kinh hoàng. Hôm nay, em sẽ lại để tang anh!

EM YÊU ANH

Anh đến khi mọi thứ trong em vụn vỡ. Ngày anh đến bên em, em nhớ, đó là ngày tuyệt đẹp. Mùa thu như chiếu những tia nắng cuối cùng trước khi đón đông sang. Nàng gió cũng bỡ ngỡ, thẹn thùng, e ấp. Cái cách mà em gặp anh cũng thật đặc biệt - có ai đó "vác" anh đến bên em. Gặp anh lần đầu tiên, em ngỡ như đã phải lòng anh từ lâu lắm rồi ấy. Và em bắt đầu yêu anh, yêu anh đến điên cuồng. Gặp được anh, em không còn nghĩ đến ai khác. Ngày nào mà không được gặp anh, không được sờ soạng anh là em lại lên cơn thèm anh. Cái cảm giác mân mê anh, sờ soạng anh, rồi khiến anh tưng tửng lên khiến cơn khát khao trong em lại trỗi dậy. Tay em từng ngón ấn lên cơ thể cứng cáp của anh, anh kêu lên và chúng ta thực sự hòa vào một. Em bỏ mặc mọi thứ, công việc, bạn bè, những cuộc vui, chỉ để ở bên anh được trọn vẹn. Thật tuyệt khi mỗi lần anh kêu lên, những tiếng kêu ấy lại rên rỉ như một bản nhạc mà bác nhạc sĩ nào đó đã bỏ quên một số nốt nhạc trên khuông. Nhưng em vẫn thấy khoái anh ạ. Chỉ cần làm anh kêu lên những tiếng đó là em không còn có mong muốn làm khác là chỉ muốn "chơi" trên cơ thể anh mãi ... và mãi. Em yêu anh, chàng ghita 600k của em ạ!

ĐỔI THAY

Lau lam moi co thoi gian ngoi café cung mot nguoi ban vao luc sang som. Hai nguoi ngoi o mot quan ben cai ho nho nho. Khong khi buoi sang o day that trong lanh, yen tinh, thoai mai va thu thai. Sao tu truoc den gio no khong nhan ra cai cam giac thanh binh o cai chon on ao va ngot ngat nay nhi? Phai chang vi cai benh luoi khong the day som luc 5h sang ma phong xe hon 15 cay so den day chi de uong 1 coc café? Hay vi qua mai miet voi mieng com manh ao ma quen di nhung cai gian di doi thuong von co cua cuoc song. Ngoi nham nhi coc café, phai cong nhan café o day cha ngon teo nao, nhung sao cai cam giac mang den lai khien no ngon den the. Tha minh vao huong vi cua no, vao khong khi xung quanh, vao nhung cau chuyen cua cuoc song, no thay minh tinh tam va nhan ra su thay doi cua chinh minh. - Truoc thay may con chay het cho no cho kia, cong viec no cong viec kia. Gio thi on dinh roi con gi. - May gay di va gia hon truoc nhieu qua. - May dao nay bay deo chiu duoc. - Cang ngay cang cung nhac the may. Truoc day may dau co the. - Ai cha, may cung biet lang man co day. - Dao nay ranh roi the may? - Lai nghien café roi a? - … van van va van van Oh, do la nhung gi nguoi khac nhan xet ve no. Dung ra phet. Chuan ra phet. Hoa ra no thay doi cung nhieu hon 1 cai gach dau dong. Nhung hinh nhu su thay doi ay van chua du. No con thay minh dien cuong hon, lac quan hon, bat chap hon. Cha! Nhieu day chu! Lieu thay doi co phai la tot? Cung khong han. Nhung no hai long voi con nguoi hien tai cua minh. Co sai lam. Co sua doi. Co tiec nuoi. Co tu tin. Co kieu hanh. Co hoang dai. Co lang man. Co suy tu. Co tre trung, tao bao. It ra, no luon la chinh ban than minh, song thuc voi con nguoi no. Su doi thay, doi khi la su hai long cua minh va doi luc lai la su ghe so cua nguoi khac. No dang ghe so!

HAI NĂM

Gửi anh, Ngày này cách đây 2 năm. Người ta nói nợ tiền dễ trả, nợ tình khó trả, vậy nợ mạng sống thì phải thế nào đây? Sự sống của em nảy sinh từ cái chết của anh. Nụ cười của em ngày hôm nay được đổi bằng máu của anh, nước mắt của bạn bè và người thân của anh. Đoạn đường nơi chúng ta đã cùng đi một lần, giờ chỉ mình em nhưng sao lại luôn có cảm giác nơi đó có anh đang đứng, cười và nói với em rằng: “Trà đá nhé!” Những hồi ức về anh thật ngắn ngủi nhưng sao nỗi đau trong em dài đến thế? Đã hai năm trôi qua, nhưng hình ảnh đó vẫn ám ảnh không nguôi. Anh vẫn đó, cười hiền từ. Giá như chúng ta chỉ gặp nhau 1 lần trên chuyến xe buýt định mệnh đó rồi không bao giờ gặp lại. Nhưng số phận đã để em gặp lại anh, và chứng kiến giây phút đau thương nhất của 1 con người. Hôm nay trời đổ mưa và gió. Tiếng gió rít mạnh khiến lòng người càng thêm đau thắt. Trong tiếng gió kia dường như có tiếng ai đó. Ước sao có thể chạm vào tiếng nói ấy,và có thể đáp lại tiếng nói ấy bằng một câu: “Hãy tha thứ cho em!”

CHUYỆN CÁI BÌNH GA

Sáng ra, Bà cụ: Ông xem thế nào mà vừa tạch 1 cái, lửa đã tắt ngóm. Có dùng mấy đâu mà đã hết rồi. Bọn gas này giờ toàn làm đểu. Ông cụ: Xem ngày đổi gas là ngày nào! Bà cụ: Mắt tèm nhèm, có nom rõ đâu. Ông cụ: Mày dòm cho mẹ mày xem từ ngày bao nhiêu? Cô con: 13/11 Ông cụ (đếm ngón tay): tháng 11, 12, 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7. Chín tháng còn gì. Bà cụ: Có đun mấy đâu mà đã hết (mặt bà cụ vẫn nhăn nhó) Cô con: Ăn đỡ ây bồnl

ENTRY 21/7

Nhũn: Một ngày bắt đầu từ 6:30 đến 0:00. Sáng, trưa, chiều, tối, đêm chỉ có 1 thứ gắn bó với mình: Công việc. Mưa: Sao lại đến vào lúc những giọt nắng rơi nhiều nhất, để rồi mưa lại tan đi chóng vánh dưới cái nắng hè gay gắt. Cảm xúc phải chăng như những giọt mưa kia? Vụn: Những chuỗi cảm xúc đan xen, những mảnh cảm xúc dệt nên qua bao năm tháng, giờ bỗng chốc vỡ vụn, tan biến. Tĩnh: Sự tĩnh lặng của đêm, của khoảng không trống vắng. Lòng người cũng ước được như đêm. Giận: Giận chính mình vì không tự để cho mình những giờ phút thảnh thơi, vì không thể kiềm chế những cảm xúc khốn nạn, vì không thể vượt lên cái sĩ diện của bạn thân, vì vưn vưn và vưn vưn. Ghen: Chỉ vì đôi khi nhìn thấy ai đó quan tâm ai đó, vì đôi khi thấy người khác có cuộc sống sung túc mà chẳng cần phải lao động nặng nhọc, và vì đôi khi nhìn thấy người khác có 1 người anh em trai tuyệt vời. Điên: Có lẽ đúng với cảm giác bây giờ.

27 NĂM - ĐƯỢC VÀ MẤT

Có những lúc rất chi là củ chuối. Phải đợi đến khi tè xong mới có hứng viết. Có những lúc rất hâm. Đến giờ ngủ rồi mới có hứng viết. Khốn! Ngồi đực ra, thẩn thơ ôm cái máy tính, tự dưng nghĩ 27 năm qua được và mất cái gì. Lại cụt hứng. Thôi, đi ngủ cho lành. Tạch.

BỐ

Đã bước sang cái tuổi hai năm mươi, mái tóc đã bắt đầu lổn nhổn sợi đen sợi trắng. Hôm nay chợt nhìn bố, sao tự nhiên thấy bố già hơn hẳn mọi khi. Có phải bình thường do quá bận rộn hay vô tâm mà cho đến tận hôm nay con mới nhận ra điều đó. Có những lúc tự hỏi, bố lấy đâu ra trí lực để nuôi nâng, chăm sóc con chừng ấy năm trời. Bố thật vĩ đại! Con vẫn nhớ hồi bé, bố cho con tập xe vòng quanh cái sân kho của hợp tác xã. Cái xe đó giờ vẫn còn gác trên gác xép trong buồng của bố mẹ. Và con cũng không hỏi tại sao bố lại chưa vứt nó đi. Bố cùng con rong ruổi trên chiếc xe đạp cà tang, lượn từ đầu làng đến cuối làng, và thỉnh thoảnh kính coong cái chuông khiến cho tiếng cười của con to và giòn hơn. Đến tuổi đi học, thấy các bạn đi học mẫu giáo được phiếu bé ngoan, con đưa mắt nhìn bố và hỏi: Bố ơi, sao con không được phiếu bé ngoan?. Bố cười và bảo: "Vì con đã ngoan rồi!". Và sau này con mới biết, nếu như bố nói "Nhà mình nghèo, không có tiền cho con đi học mầm non nên không có phiếu bé ngoan cho con" thì chắc con sẽ hỏi hàng chục câu "Tại sao?" "Tại sao nhà mình không có tiền?" "Tại sao con không được đi học?" "Tại sao con không có phiếu bé ngoan?". Giờ mới thấy câu trả lời của bố thật là vĩ đại! Nhớn hơn một chút, bố đưa đến trường nhập học lớp một. Cô giáo xem giấy khai sinh xong ra nói với bố: "Anh đưa cháu về. Cho cháu chơi. Năm sau đưa cháu đi học, chứ cháu sinh cuối năm, chưa đủ tuổi đi học". Bố sợ con thiệt thòi hơn các bạn, thế là bố sửa cả giấy khai sinh, từ cuối năm lên đầu năm, thế là mình được đi học. Bố thật là vĩ đại! Khi gặp bài nào khó mang ra hỏi mẹ, mẹ đều trả lời: "Tao chịu!". Mang ra hỏi bố, bố nói: "Mẹ học hết lớp 5, mà còn dốt môn Toán nhất. Mẹ không giúp được đâu. Bố học lâu cũng quên rồi. Con tự suy nghĩ vậy". Câu trả lời của bố thật là vĩ đại! Cái bàn học cũng do bố đóng từ gỗ cốp-pha thừa. Mỗi năm bố lại lấy 1 hòn gạch mẩu chèn xuống cho cái bàn cao lên để anh em con ngồi không bị gù lưng. Cái đèn học của con cũng không giống của các bạn. Của các bạn là đèn đặt bàn, có tán rủ xuống không bị chói mắt. Cái cần của nó còn xoay ngang xoay dọc được. Cái đèn của bố làm cho con dính luôn vào tường. Mà bố làm thế nào giỏi thế! Chả dòm thấy dây điện đâu cả. Chỉ cần bật cái công tắc quả quýt ngay ở chân bàn là sáng luôn. Bố thật là vĩ đại! Khi con lên cấp 3, bố mẹ dành dụm mua cho con được 1 chiếc xe đạp. Buổi sáng con đi học, buổi chiều mẹ đi chở rau. Vậy là chiếc xe đạp ấy làm được nhiều việc, bố nhỉ? Khi con nói chỉ thi tốt nghiệp đạt loại trung bình, bố không mắng mà còn động viên: "Thôi! Không được cộng điểm thì ôn thi đại học cho tốt!". Bố thật là vĩ đại! Khi con vào đại học, nhà xa nên chuyển đi xe buýt. Mà nhà mình lại oái oăm, cách bến xe buýt gần 2 cây số. Vậy là cứ mỗi sáng thức dậy, đều như vắt chanh, bố lại đèo con lên bến xe, rồi mang xe về để mẹ lấy xe chở hàng. Cứ đều như vậy, kể cả ngày nắng hay ngày mưa, bố cứ đưa con đến trường như thế. Bố thật là vĩ đại! Cho đến giờ, khi con đã lớn khôn, đã có công việc ổn định, nhưng trong mắt bố, con vẫn là con bé bỏng ngày nào. Thấy điện thoại con reo nhiều vì công việc, bố nói: "Để bố rửa bát cho! Đi nghe điện thoại đi!". Những lúc trời mưa to, bố nói: "Cứ để bát ở ngoài, sáng mai bố rửa. Mưa gió thế này!" Nhà mình rửa bát ở ngoài sân bể, cách nhà vài mét. Khi con bị sốt không sờ được vào nước, bố nói: "Để bố giặt cho!" mặc dù trong chậu toàn đồ "chị em". Bố thật là vĩ đại! Giờ đây, khi chúng con đã lớn mà lại chưa báo hiếu được. Vẫn để bố ngày đêm cặm cụi với công việc. Nghề của bố là đục tường, luồn dây điện vào những ngôi nhà đang xây. Có những lúc dùng máy khoan cả ngày, về bố phải nắn nắn bóp bóp bờ vai vì quá đau và mỏi. Có những lúc cò kè bay đầy mắt, mắt bố đỏ hoe về phải rửa nước muối liên tục. Có những lúc còn rọi cả búa vào ngón tay chảy máu bê bết. Nhưng chưa lần nào thấy bố kêu. Vì bố là bố của con. "Con dại cái mang", những gì bố mẹ đã và đang phải chịu đựng đã vượt quá mức tưởng tượng. Những khó khăn về vật chất chưa bao giờ khuất phục được bố. Nhưng lần này, bố đã khóc. Khóc thực sự. Nước mắt của một người đàn ông bất lực. Ánh mắt bố mờ đục đi. Tóc thêm bạc, xõa xuống khuôn mặt hốc hác. Bố ơi! Chúng con đã sai rồi!

VÔ ĐỀ

Khuôn mặt mẹ hốc hác, thất thần. Ánh mắt mẹ ươn ướt, nhìn xa xăm. Đầu tóc mẹ rối bù. Miệng không nói. Cả ngày không ăn gì vì miếng cơm đưa đến cổ lại tắc ứ lại. Mẹ lại đặt bát xuống. Nước mắt mẹ lại rơi. Bố cũng buồn. Chưa lúc nào thấy bố buồn thế này. Chưa lúc nào thấy bố buồn như lúc này. Chưa lúc nào thấy bố vô cảm như lúc này. Lặng thinh. Bữa cơm tối lúc 22h. Đã cố bật cái TV để thêm chút âm thanh mà sao vẫn nghe thấy tiếng thở của từng người. Tĩnh! Phải chăng là tĩnh của gian nhà lạnh lẽo. Ngoài kia trời mưa rả rích suốt mấy ngày nay. Cái rét luồn vào từng lỗ chân lông của cơ thể. Cái sự lạnh cắt kia lại làm cho cái không khí thêm ảo não hơn. Mưa to hơn. Tiếng hột nước to đùng nhỏ giọt xuống mái gianh tòng tõng rõ mồn một. Khỉ thật! Ghét cái cảm giác này. Lòng mẹ nặng trĩu như những hột nước mưa lạnh toát, như đang cố bấu víu vào cái mái hiên kia, nhưng rốt cục lại không biết sẽ rơi xuống đâu. Bố cũng không khá hơn là mấy. Hạnh phúc gia đình đối nó chợt đến rồi lại chợt đi. Nó thấy mình bất lực. Đầu nó giờ rỗng tuếch. Ngồi thần 1 lúc, tự dưng thấy sống mũi cay cay, hai mắt nhòe đi. Khóc.