Sunday, November 15, 2009

NGÀY THỨ 49

Nhanh quá nhỉ? Anh cũng không nghĩ rằng thời gian lại trôi nhanh như thế. Anh thấy mọi thứ vẫn chẳng có gì thay đổi. Ngôi nhà anh sống vẫn nằm lặng lẽ bên con kênh đào của thành phố. Hai bên là hai hàng cây mát rượi. Thanh bình, yên ả trong những ngày hè. Mùa đông thì có vẻ hơi lạnh lẽo. Ngôi nhà lạnh hơn khi vắng anh.

Hôm nay trở về nhà thăm, anh thấy nhà mình hôm nay đông đủ quá! Có bố mẹ. Cô em gái ở Hà Nội về. Bà con cô bác hàng xóm cũng sang chơi. Bạn bè khắp nơi cũng đổ về nhà mình. Kì là thật. Thấy ai ai cũng tay xách giỏ hoa quả, ít vàng hương và tiền giấy nữa. Ai đến cũng xếp hoa quả trước mặt anh và đốt hương trước mặt anh. À! Hóa ra hôm nay là ngày thứ 49 của mình. Nhanh thế nhỉ? Mình ra đi đã được 49 ngày rồi sao?

Nhìn mẹ kìa! Sao mẹ lại khóc? Con vẫn còn đây mà mẹ. Bố dạo này cũng lạ lắm cơ. Trước đây bị mẹ nói đã bỏ thuốc rồi mà. Sao giờ lại hút lại. Mà lại hút cái loại ngày xưa mình hay hút nữa chứ. Nhìn mặt ai cũng buồn buồn thương cảm. Còn em nữa. Em cứ nhìn chằm chằm vào mình và khóc suốt thôi. Anh đã nói là đừng khóc rồi mà. Không nghe thấy những gì anh nói sao em? Trời! Sao mình nói không ai nghe thấy vậy? Mọi người có nhìn thấy con không? Có nghe thấy tiếng con nói không?

Anh vẫn ở đây và rất gần mọi người. Nơi tâm hồn anh ở là một ngôi chùa cổ kính xây từ đời Tiền Lê. Ngôi chùa này yên tĩnh lắm. Khung cảnh rộng, thoáng đãng và sạch sẽ. Ngoài cổng có mấy cây đại nở hoa trắng ngần. Bên trong sân cũng rộng và thanh tịnh. Chưa bao giờ anh được ở một nơi yên tĩnh như thế này. Mẹ thật khéo chọn nhà cho anh. Vậy mà trước đây anh không tốt, đã khiến mẹ phải phiền muộn về mình. Làm thế nào để mọi người nghe thấy điều anh sám hối?

Thể xác anh lại đang ở một nơi khác. Đó là 1 cánh đồng thẳng cánh cò bay. Ở đây cũng thật yên ả, khác xa với chốn đô thành bụi bặm mà trước đây anh thường sống. Ngôi nhà anh mới xây nhưng đã phủ xanh cỏ. Những cơn gió hanh đầu mùa đã làm đất khô cứng lại. Muốn cắm 1 nén nhang lên cũng khó. Nhìn xung quanh hàng xóm, cổng nhà nào cũng được ghi bằng chữ trắng. Riêng cổng nhà anh ghi chữ vàng. Sao lạ nhỉ? Hay chủ nhà trẻ quá nên ghi chữ vàng để phân biệt với mấy nhà "tiền bối"? Nằm trong nhà, anh thấy hình như có ai đó đang lấp ló ở ngoài muốn vào thăm. Anh chạy ra, mở cổng mời vào nhà nhưng hình như không ai nghe thấy. Có một người con gái, nhìn tuổi cũng trẻ trẻ cứ ngồi trước cổng nhòm vào. Cô gái cố nhìn anh nhưng dường như không tài nào nhìn được. Anh nhìn mãi, nhìn mãi và cũng nhận ra đây là người đã đi cùng mình ngày hôm đó. Đúng rồi, cái hôm đó ...

Anh cố gắng dùng hết sức lực để gọi. Nhưng không ai nghe thấy. Dường như nó là tiếng gọi mà chỉ có những người cùng thế giới anh mới nghe thấy. Anh và họ là hai thế giới riêng mất rồi. Tay anh chạm lên mặt cô ấy nhưng chỉ là hư không. Và khi họ đi, anh cũng không biết làm cách nào để níu giữ. Bất lực và vô vọng. Chỉ vì sự khác nhau giữa hai thế giới. Thế giới của họ nhộn nhịp, xô bồ, đầy rẫy những bon chen. Thế giới của anh là thế giới của những linh hồn mà người ta gọi là vô thực. Anh chỉ biết ngẩn ngơ nhìn theo bóng họ khuất dần theo những cánh đồng ngô bạt ngàn ...


Friday, November 13, 2009

SỐT

Viêm họng, sổ mũi, đầu nóng. Thế là sốt.

Về đến nhà, cái thân trâu bò này đã đổ uỳnh xuống giường. Cái giường hôm nay cứ như là chảo rang ấy. Sao mà nóng thế nhỉ? Toàn thân sôi sùng sục. Hai bên thái dương mạch máu đập loạn xạ. Phực phực ... Hic, nó mà đứt cái phựt thì toi luôn không kịp ngáp.

Đang nằm thì gió ào ào. Chết! Hôm nay gió bắc về. Nó còn ở trên gác nữa. Cửa thì không có kính, cửa gỗ nên nhiều khe hở. Mỗi lần gió đi qua lại ghé vào phòng nó chút. Đắp cái chăn bông to uỳnh thì quá nóng, bỏ ra thì có mà giật mình thon thót vì lạnh. Không còn cách nào khác, nó đành mở ra đắp vào liên tục. Gió rít dã man quá! Nghe đâu tiếng cái chậu nhôm mẹ hay để trên mặt bể nước rơi loảng xoảng xuống sân. Cái lũ gà ngủ trên cây bưởi kêu loạn lên. Bố thương tình bắt chúng nó nhét hết vào bu thì phải. Tại thấy mấy con kêu oai oái. Mấy hôm trước thấy mẹ bảo: "Mùa đông rồi để chúng nó ngủ trên cây thế này không được. Tao bảo bố mày nhờ thợ đóng cho cái chuồng rồi nhét chúng nó vào đấy". Bố thì nói: "Ui giời! Bà cứ thương tầm phơ. Nó có lông dày thế lạnh thế nào. Trời sinh ra nó đã phải thích nghi với ngoại cảnh rồi." Thế mà hôm nay thấy bố bắt gà vào bu. Lạ thật!

Cọc! Cọc!
- Mày làm sao mà nằm? - Mẹ nó lên hỏi
- Con hơi sốt. Mà mẹ đừng vào đây. Nhỡ cúm dịch lại lây cho cả nhà.
- Lây gì mà lây. Vớ vẩn!
- Úi giời! Sốt thế này mà mày bảo "hơi" - Vừa sờ tay lên trán nó, bà cụ nói.

- Mà hôm nay tao ngủ với mày.
- Ơ, người ta đang tránh cho đỡ lây thì mẹ lại lên đây ngủ.
- Tránh để đêm mày có chuyện gì thì chết à.
- Có chuyện gì thì con sẽ gọi điện xuống.

Mẹ nó không nói gì. Đóng cửa đi ra. Một lát sau mang lên một cốc nước cam to đùng. Nó uống 1 mạch hết sạch. Lại uỳnh xuống giường.

Nằm 1 lát, mở mắt ra đã 23h đêm. Nhanh thật! Bụng không thấy đói. Người vẫn nóng ran. Đầu quay như chong chóng. Bên ngoài gió vẫn rít không thương tiếc. Trong lúc nhắm mắt ngủ lại, nó nghe thấy tiếng chày. Mẹ nó lại đang hì hục làm gì cho nó chăng? Quả đúng thật. Một lát sau, thấy bà cụ mang lên một cốc to đùng như cốc nước cam vừa nãy. Nó nhìn thấy.

- Ui! Con uống no lắm rồi. Mẹ làm làm gì nhiều!
- Uống đi! Nước Nhọ Nồi đấy. Uống vào đỡ ngay.

Hả! Từ thủa cha sinh mẹ đẻ, nó chưa uống cái thứ nước này bao giờ. Mà bây giờ hiếm cái loại đó lắm. Sao đêm rồi mà mẹ vẫn mò được là sao. Chưa kịp băn khoăn xong thì mẹ nó đã đẩy cốc nhọ nồi lên tận mồm nó.

- Uống 1 hơi đi. Không được nghỉ.
- Hic.

Ực! Ực! Hic, cuối cùng thì cái thứ nước đó cũng chịu trôi xuống ruột chứ không ứ trên cổ họng. Ơn trời! Lại uỳnh xuống giường. Hai thái dương vẫn đập loạn xình hậu.

Mở mắt nó thấy trời sáng. May quá mình vẫn sống. Tự nhủ 1 câu cái nào. Đúng là cái thứ cây cả bố và mẹ đều đổ công đi lấy có khác. Hiệu quả thật.

Buổi sáng tiết trời mùa đông. Lành lạnh, thật dễ chịu. Mấy con gà trong bu bố thả ra từ lúc nào ấy. Chúng nó kiếm ăn rồi. Từ lúc thả chúng nó ra vườn, không một mống cỏ nào mọc được. Thanh bình và yên ả làm sao. Lâu lắm rồi mới có cái cảm giác này. Tiện tay vứt một mẩu bánh mỳ vào lũ gà, chúng nó tranh nhau tưởng chết, đuổi nhau nhặng xị lên. Ha ha, trông bùn cười thật.

Hết giờ ở nhà rồi. Hôm nay cũng đã hạ sốt. Đi làm thôi. Lại bắt đầu 1 ngày không có những con gà ... mảnh vườn ... và cả Nhọ Nồi nữa.

MẤT NGỦ

Từ trước đến giờ vẫn được mệnh danh là đứa ăn no ngủ kĩ thế mà hôm nay tự nhiên lăn đùng ra mất ngủ. Hay do 2 hôm nay bị sốt? Chẳng phải. Tối qua sốt vẫn ngủ say như chết. Mà có chết cũng chẳng biết. Hôm nay vẫn sốt mà. Sao lại mất ngủ được nhỉ? Thôi chết rồi! Hay là bác sỹ kê nhầm thuốc. Chiều thấy vẫn sốt nên mua ít thuốc uống cho hạ. Chạy ra hàng thuốc gần gần xin bác sĩ 1 liều về uống thử. Nghe ông thầy lang này nói là cúm thế này chỉ cần kháng sinh là ok hết. Nghe cũng bùi bùi tai. Vì mình ít khi uống thuốc nên chắc mỗi lần uống sẽ phát huy tác dụng triệt để. Hic hic, đúng là phát huy triệt để. Không ngủ được, bò xuống bật vi tính. Liếc nhìn cái vỉ thuốc bị khuyết mất 2 viên, trên đó là dòng chữ "Không gây buồn ngủ" thế mới đau chứ. Quả này lãnh đủ rồi! Thảo nào nằm mãi chẳng ngủ được. Người thì nóng ran lên, nước mũi chảy ròng ròng ướt mấy cái khăn giấy. Không có chút nào cảm giác của buồn ngủ, cũng chẳng thấy mệt. Thế mới điên chứ! Trước đây có lúc ước 1 ngày có 48 tiếng. Giờ là lúc ước mơ bỗng dưng trở thành hiện thực. Hê hê!

ĐƯỜNG VỀ NHÀ

Kết thúc cuộc họp là gần 22h00, nó thong thả dong xe về nhà. Trước mặt nó là cả một chặng đường dài phía trước. Không biết điều gì có thể xảy ra với nó trên dọc quãng đường 15 cây số. Và cũng chẳng biết từ lúc nào, nó cảm thấy tay lái run mỗi khi đường vắng. Giờ đó vắng là đúng rồi. Đèn các shop dọc hai bên đường gần như đã tắt hết. Cái giờ này chỉ đông mấy thằng tóc đỏ hoe, phóng mấy chiếc xe máy cà tàng, phía trước phía sau chở vài ba con điếm. Đường phố lành lạnh và bụi bay mù mịt từ phía mấy cô lao công cần mẫn quét đường. Trước đây cứ thấy thằng nào phóng nhanh vụt qua, nó lại rủa thầm: "Những thằng điên này phải cho chúng mày tai nạn gần chết mới nhớ đời!". Nhưng giờ thì nó lại nghĩ khác. "Mong cho cái lũ chết tiệt ây được bình yên". Vì chúng nó bình yên, thì những người vô tội khác mới bình yên.
Một lý do khác mà khiến nó sợ về muộn là vì anh ra đi cũng vào cái tầm muồn muộn ấy. Cái lúc mà dễ gợi cho nó về một kí ức buồn. Nó vẫn bị ám ảnh, nỗi ám ảnh đến ghê người.
Sắp đến ngày thứ 49. Cho đến bây giờ, nó vẫn không thể tưởng tượng rằng anh đã xa. Dường như anh vẫn đâu đây, gần mà lại xa, không ai có thể cầm nắm hay chạm vào linh hồn đó. Có những lúc, nó mong muốn được gọi tên anh, thèm một câu anh gọi tên nó và khao khát được nhìn thấy anh dù chỉ một lần. Ước mơ ấy thật quá xa xỉ với nó.
Đường về nhà hôm nay lại buồn.

Friday, November 6, 2009

ANH - MÙA ĐÔNG - NỖI NHỚ


Đã sắp qua cái mùa thu anh thích nhất, cái mùa mà gợi cho em nhớ về anh nhiều nhất. Mỗi niềm nhớ lại là một niềm đau. Nỗi nhớ gặm nhấm từng mảnh thu, cào xé cho nó tơi tả và tan biến trong cái lạnh của cái đông đầu mùa. Xa anh đã tròn 40 ngày. Có lúc tưởng như anh vẫn đâu đây. Chập chờn trong những cơn gió nhẹ buốt.

Công việc đã cuốn em vào với mệt mỏi, căng thẳng và đầy rẫy những phức tạp. Nhiều lúc nhòm ra phía ngoài, chỉ mong là có anh đang dựng xe ở đó, ánh mắt hướng về phía em. "Cafe đê!". Em muốn nghe lại câu đó, muốn được thưởng thức hương thơm của cái thứ được gọi là Cafe đen nhỏ từng giọt lách cách. Mà hình như em và anh có bao giờ uống cafe cùng nhau đâu mà nhớ nhỉ. Khỉ thật! Lúc nào vào quán mình cũng uống đồ khác, có bao giờ gọi cafe đâu. Anh cũng vậy, nếu như em nhớ không nhầm.

Anh biết không? Chưa một ngày nào đi qua đoạn đường đó mà không nghĩ đến anh. Nó đã đi vào tâm trí em thành một đường mòn không thể xóa, nó sẽ khiến em day dứt không nguôi. Đến bây giờ, em vẫn còn bị ám ảnh bởi gương mặt anh khi ấy, ánh mắt cuối cùng anh dành cho em. Em cứ nghĩ mùa thu đi thì những ý nghĩ về anh rồi cũng sẽ hết. Nhưng đông về lại càng khiến em nhớ. Nhớ anh ... nhớ mùa thu ...

Monday, November 2, 2009

MONG MỘT ĐIỀU KÌ DIỆU ...

Thời gian với người này thì thật kì diệu, nhưng với người khác thì lại thật ma quái, khi thì nó thật dài nhưng có lúc lại thật ngắn ngủi. Với nó, thời gian thật ma quái.

Những ngày này một năm trước, thời gian trôi qua thật chậm trong sự chờ đợi của nó. Mười ngày chờ đợi kết quả sinh thiết với nó như là mười tháng hay mười năm, biết bao tình huống nó đặt ra nó đặt ra, tốt có, xấu có. Những cuộc trao đổi giữa nó và bác sĩ vẫn luôn hiển hiện, thái độ nghiêm trọng, và nhất là những gì diễn ra trong phòng tiểu phẫu không cho nó nhiều hi vọng. Nó vẫn nhớ những gì nó nghe đc hay cuộc đối thoại của chính nó với bác sĩ


- Không ổn rồi, cái này đáng nghi lắm
- Tôi sợ đây là một cái sarcome phần mềm, tôi làm nhiều về cái này rồi
- Nhìn này tổ chức bên trong rất lạ, giống như chất nhầy, ko phải nang
- Nếu là sarcome thì chỗ này phải khoét một lỗ bằng cái bát loa................

Nó ra trở về nơi làm việc sau khi sinh thiết, một mình với một cánh tay không cử động. Có cái gì đè nặng lên nó trên cả quãng đường, cuộc sống tấp nập ồn ào xung quanh như chẳng tồn tại với nó, trên đường dường như chỉ có mình nó. Giá như có một trận mưa, nó sẽ dong xe dưới mưa như những lúc nó buồn, để xua đi những gì đang nặng trĩu trong đầu và rửa sạch những giọt máu đang rỉ ra áo nó. Những ngày tiếp theo không chỉ có sự chờ đợi, mà nó còn phải trốn tránh gia đình, không ai được biết nó đang làm gì, không ai được biết cái áo nó mặc thấm đẫm máu sau mỗi đêm. Nó đi làm khi không có ai ở nhà, về nhà là chui vào phòng thay cai áo dính máu, cố gắng nén đau cầm bát cơm lên ăn cho qua bữa, rồi lại về phòng đóng kín cửa thay băng một mình.

Cuối cùng cũng đến cái ngày ấy, ngày thứ 2, ngày khởi đầu của một tuần, nhưng cũng là ngày khởi đầu cho một sự kết thúc. Sarcome, đó là từ quan trọng nhất trong tờ giấy mà nó cầm trên tay. Lặng lẽ, không một ý nghĩ nào gợi nên trong đầu, không biết phải xử trí ra sao, mặc dù trước đó nó đã dự đoán và đưa ra cách giải quyết với tình huống xấu nhất này. Về nhà, việc đầu tiên nó làm là đốt đi tất cả những cái áo thấm máu, và theo đó là cả những thứ mà nó nghĩ là không nên giữ nữa, giá như nó có thể đốt được cả những gì gọi là kí ức.

Những ngày sau đó là một thời gian dài đằng đẵng nằm chờ cho nước rút để ra nhập viện K, rồi lại nằm chờ để hội chẩn. Và chờ đợi để được một sự khẳng định mà chẳng ai trong gia đình nó muốn nghe "xạ trị hay hóa chất đều không có kết quả, phẫu thuật nhưng vẫn tái phát và lại tiếp tục phẫu thuật....."

Hôm nay nó vẫn thấy thời gian trôi thật chậm, nó muốn có gì làm để ngày trôi qua thật nhanh. Thế nhưng một ngày thật dài, nó ngồi đếm thời từng phút. Tối về lại mất điện nữa chứ, nếu cứ ở nhà chắc chắn đôi chân sẽ không nghe lời nó mà đi đến nơi không nên, không thể đến. Như mọi lần, nó gọi điện cho thằng bạn rồi đi uống cafe, nói chuyện trên giời dưới bể.

Trời cuối thu se se lạnh, trên đường về bỗng có hương thơm thoảng qua, ah mùi hoa sữa, nó cho xe chạy chậm lại, cảm nhận hương hoa sữa nhẹ nhàng xen giữa cái lạnh cuối thu. Mùa thu, hoa sữa ....với người khác là một sự lãng mạn, nhưng lại gợi cho nó một nỗi buồn, vì nó luôn một mình trong hoàn cảnh ấy, cả hôm nay cũng vậy, một mình nó chầm chậm lượn một vòng qua bờ ao làng, nơi có hàng hoa sữa, trước khi về nhà. Dĩ nhiên, vây quanh nó lúc này không chỉ có hương hoa sữa hay những giọt sương thu mà còn có cả những kí ức buồn, những kí ức của một năm về trước, như mới xảy ra hôm qua, tờ giấy ấy, sarcome, xạ trị, hóa chất, tái phát.......không kết quả............

Thời gian như đang trêu ngươi nó, một ngày thì như một năm, một năm đã qua nhưng lại như chỉ mới một ngày hôm qua.........

Bây giờ, thời gian lại thật châm, và không hiểu do cafe hay cái gì mà nó vẫn đang ngồi...............

ĐỜI LÀ THẾ ...

"Em là người thứ hai hiểu anh nhất, trừ mẹ anh. Anh sẽ khiến em trở thành người hạnh phúc nhất". Ôi giời! Thằng nào đi tán gái chẳng bốc phét. Ơ thế mà đôi khi những lời bốc phét ấy lại làm khối con xao lòng. Thế mới chết!

Hắn được coi là "ăn chơi xa đọa" từ khi còn ngồi trên ghế mục nhà trường. Mẹ hắn thì tốn không biết bao nhiêu "giấy mực" để cho hắn vào một lớp tốt, nhưng hắn có hiểu cho tấm lòng của bà già đó đâu. Mẹ! Chứ cái dạng thằng đó thì nghĩ được đếch gì cho người khác. Hắn chỉ biết ăn chơi, đập phá và làm gia đình hắn điên đảo vì hắn chứ được cái tích sự gì.

Ba năm trôi qua, mặt thằng đấy vẫn chẳng có gì thay đổi. Tính cách thì không biết thế nào nhưng có vẻ tốt tốt hơn tí. Tự nhiên lại quan tâm đến mọi người xung quanh, giúp đỡ mọi người, và một số người cho là ... KIỂU CHƠI ĐẸP. Chính vì cái vẻ CHƠI ĐẸP đó, nên mới có một con tên là DỞ HƠI phải lòng hắn. Hắn cũng có vẻ chân thành với con Dở Hơi kia và cũng muốn tiến xa hơn. Một thằng Hơi Đểu và 1 đứa Dở Hơi liệu có thể thành đôi? Hú hú, nghe cũng có vẻ hấp dẫn thật. Tình yêu ấy được xây dựng trên nền của sự GIẢ DỐI. Và cái con Dở Hơi kia cuối cùng cũng tỉnh ngộ để đạp đổ bức tường GIẢ DỐI mà hắn mới xây trong vòng có 1 tuần. May mà mới xây, chứ để bê tông nó cứng rồi thì khó đạp đổ lắm. Khìa khìa ...

Sau hơn 1 năm gặp lại, hắn đã có vợ con, nhưng cuộc sống không hạnh phúc. Chắc vì thế mà hắn luôn nhớ về cái ngày xa xôi với mối tình vẻn vẹn có 1 tuần. Có một điều mà hắn ngẫm ra được đó là ngày xưa hắn đã sai lầm khi muốn xây một ngôi nhà đẹp với 1 cái móng không vững chắc. Hắn vẫn muốn có được ngôi nhà đó, nhưng đã quá muộn.

Giờ thì hắn lắm xiền lắm. Lập công ty riêng, tậu xe sang, nhà cao cửa rộng, vợ con đề huề. Thiếu mỗi 1 thứ mà hắn tạm định nghĩa nó là NIỀM VUI. Hắn quăng tiền đi để nhặt lại niềm vui. Lúc nào cũng vậy. Cuộc sống của hắn quanh đi quẩn lại là lấy tiền của thằng này biếu thằng khác to hơn. Đúng là "$ không tự nhiên sinh ra, không tự nhiên mất đi mà nó chỉ chuyển từ TÚI người này sang VÍ người khác". He hé!

Đời nó là thế!

SINH NHẬT ANH

Hôm nay sinh nhật anh. Mưa. Lành lạnh. Trời u ám như để tang anh. Anh ra đi cũng đã được 17 ngày, ý nghĩ về anh vẫn chưa nguôi. Anh biết không? Ngày nào em cũng phải đi qua đoạn đường nơi anh ngã xuống. Cứ mỗi lần qua đó, khuôn mặt thoi thóp đầy máu của anh lại hiện ra. Hình ảnh đó luôn ám ảnh em. Bao giờ em mới có thể xóa bỏ được hình ảnh đó? Cái lành lạnh của mùa thu càng khiến em nhớ anh, chỉ vì một câu duy nhất anh nói với em là anh yêu cái lành lạnh đó.
Anh ơi! Mùa thu đến rồi đó! Sao anh nỡ vội ra đi? Để lại em và bầu trời xám xịt. Những lúc làm việc, thỉnh thoảng ngó ra ngoài cửa kính lại thấy anh đợi em. Hình ảnh đó rõ lắm anh biết không? Giờ mà có anh ở đây, em sẽ mời anh đi uống rượu đấy. Uống rượu trời mưa thế này mới thích. Sẽ xua đi cái lành lạnh, thay vào đó sẽ là một cái gì đó âm ấm. Men rượu cay cay sẽ thay cho bánh ngọt và nến vàng. Chúc mừng sinh nhật anh!

Friday, October 9, 2009

THU NGÀN THU

Mùa thu nữa lại đến. Thu vẫn đẹp bình thường như bản chất của nó. Anh thích nhất mùa thu. Ngày thì nắng vàng dìu dịu, tối thì se se lạnh. Có một lần anh nói với em anh thích cái se se lạnh đó. Mùa thu đến rồi đó anh. Anh có cảm nhận được không? Có thấy cái đẹp của nó không? Hi vọng ở một nơi xa xôi nào đó anh vẫn có thể cảm nhận được.

Anh vô tình ra đi để mùa thu ở lại, để lại sau anh những con người nhớ đến anh. Biết trách ai đây? Trách anh ư? Không! Anh vẫn sống là chính anh, sao có thể trách anh được. Vì anh đâu có sự lựa chọn khác.

Anh à! Em không muốn nhớ anh, nhưng sao có nhiều điều gợi về anh đến thế! Mùa thu. Cái se se lạnh. Những con đường em qua nơi anh từng qua. Những câu nói anh thường nói. Em thấy như quanh đâu đó, anh vẫn còn đây.

Công việc cuốn em vào vòng xoáy của sự bận rộn. Kí ức về anh vì đó mà phai đi. Nhưng những lúc ngồi 1 mình thế này thì nó lại bật dậy, tràn về, vui vui, buồn buồn, không biết đâu là cảm giác thật. Mệt mỏi. Căng thẳng. Đôi lúc chỉ muốn được bình yên như anh. Em đã thực sự tin vào số phận, số mệnh. Có lẽ vì thế, em thấy cuộc sống quý giá hơn. Có lúc em nghĩ, anh ra đi để mang lại cuộc sống cho em. Vì vậy em phải sống theo đúng nghĩa của nó, phải sống thật ý nghĩa anh à!

Ôi cái không khí buổi đêm tĩnh mịch mà sao ghê người. Ánh đèn leo lét ngoài đường, tiếng lách cách của bàn phím, tiếng quạt chạy rì rì mà không phá được cái yên lặng ghê người của bóng đêm. Tiếng xe thoáng vút qua vùn vụt, chẳng chiếc nào dừng lại trước em.

Thu là vậy. Ngày nắng vàng, vui tươi. Đêm lạnh, cô đơn, buồn não nuột. Anh! Anh ra đi khi thu vừa chợt đến. Phải chăng anh muốn giữ mãi mùa thu bên mình nên đã chọn cái ngàn thu?

Wednesday, September 30, 2009

VĨNH BIỆT ANH

Cuộc sống nảy sinh từ cái chết. Hạnh phúc hiện hình từ những gian khổ hi sinh. Cuộc đời này không có con đường cùng, chỉ có những ranh giới. Điều cốt lõi là phải vượt qua được ranh giới ấy. Liệu anh có vượt qua được ranh giới đó hay không? Ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Câu trả lời là KHÔNG. Anh quá yếu đuối hay số phận không cho anh mạnh mẽ. Không ai có thể trả lời được câu hỏi ấy.
Gặp em, anh thấy niềm vui thật đơn giản mà đôi khi ta không nhận thấy. Còn em thì thấy con người anh còn đơn giản hơn như những niềm vui anh nghĩ. Gặp nhau và dường như đã bắt đầu yêu nhau, anh thấy cuộc sống này có nhiều ý nghĩa hơn. Anh mơ ước về một gia đình có những đứa trẻ. Và anh đang cố gắng để nuôi được bọn chúng. Anh nói: "Thằng nào mà không nuôi được con thì đừng nghĩ đến chuyện lấy vợ". Vì thế mà anh chăm chỉ làm việc, không ngại khổ, ngại khó.
Những lúc mệt mỏi, căng thẳng, anh thường tìm đến em. Chỉ bình thường với những cốc trà đá và dăm ba câu chuyện bâng quơ cũng khiến anh thấy thoải mái và vui hẳn lên. Em thấy mình cũng là một điều gì đó ý nghĩa đối với anh.
Những lần anh ghé qua chỗ em làm, anh không bao giờ nói trước. Chỉ đến rồi lặng lẽ vào. Bất ngờ! Em thích điều đó. Và anh lúc nào cũng đến đúng lúc em đang ... bùn ngủ. Và chỉ cần một cốc trà đá và dăm ba câu chuyện bâng quơ lại giúp em tỉnh táo và có thể tiếp tục làm việc.
Hôm nay thời tiết thật đẹp. Cũng sắp đến ngày em khai trương công ty. Anh đến. Lặng lẽ vào. Anh đợi cho đến khi xong việc hai đứa mới đi ăn. Anh đói đến mức níu cả lưỡi, chẳng nói được nhiều. Sao lại có cái triệu chứng kì cục thế nhỉ? Cộng thêm tụt huyết áp. Chà chà! Nguy hiểm quá!
Anh dẫn đi ăn ốc. Cái món mình chẳng thích lắm, nhưng có thì cũng được. Lại còn ốc sào nữa chứ. Mình chưa nếm bao giờ. Xem nào! ơ nhưng mà cũng ngon ra phết. Nước tương sánh sánh cay cay, vừa ăn vừa xuýt xoa, lại còn mút chùn chụt nữa. Nhòm cái mặt của anh khi nhìn mình mút từng đầu ngón tay mà bùn cười. Hết ốc rồi đến trứng cút lộn. Anh nói chấm muối không ngon, phải dìm vào nước chấm ốc 1 lát cho ngấm ăn mới ngon. Khà khà, kể ra cũng ngon thật. Nhưng mà sao ăn nhanh no thế. Đã vậy anh còn gọi thêm ngô. Cái món này cũng chả thích lắm. Nhưng ăn thấy mềm mềm ngọt ngọt cũng thấy ngon. Ăn ngô xong cái bụng của mình căng tròn lên vì no. Anh xem đồng hồ bảo vẫn sớm. Làm cốc trà nóng rồi anh đưa về.
Đảo lại Hồ Đắc Di, hai đứa ngồi đong đưa chân, mặt quay về hồ, nhòm xa xa. Gió mát. Thỉnh thoảng ngó sang nhòm nhau 1 chút, cười rồi lại nhìn xa xa.
"10h rồi. Về thôi em kẻo muộn", anh nói. Vâng, thì về. Thực ra cũng chưa muốn về lắm. Nhưng nên về nghỉ ngơi cho đỡ mệt. Trên suốt đoạn đường về là biết bao nhiêu chuyện. Toàn chuyện vui thôi. Một chiếc xe phóng vút qua ngược chiều. Và anh ngã xuống ...
Anh biết không? Mặc dù chúng ta quý mến nhau, nhắn cho nhau những lời ngọt ngào, gọi nhau là chồng vợ, nhưng chưa một lần nắm tay nhau, chưa bao giờ ôm anh vào lòng. Lần đầu tiên cầm tay anh, em cảm nhận được mùi tanh của máu. Lần đầu tiên em ôm anh cũng trong máu và nước mắt. Có nỗi đau nào hơn nỗi đau này. Em biết kêu ai đây? Trách ai đây? Anh ra đi khi chưa kịp nói lời yêu em. Chắc anh buồn lắm nhỉ? Giá như em có thể biết những dự định của anh, em sẽ thay anh thực hiện những dự định đó. Nhưng giờ đây, đến tên em anh cũng không thốt lên được.Vậy thử hỏi làm sao anh có thể nói cho em những dự định đó?
Ngày em bắt đầu sự nghiệp thì lại là ngày anh kết thúc cuộc sống dương gian. Anh nói sẽ trang điểm cho em thật đẹp, sẽ chụp cho em những kiểu ảnh đẹp nhất. Vậy mà giờ anh ở đâu? Sao anh lại thất hứa với em? Tại sao? Tại sao lại số phận lại trớ trêu như vậy? Em phải cười trong ngày anh đi. Phải cười trên những giọt nước mắt của những người khóc thương anh. Em tàn nhẫn quá, anh nhỉ?
Giờ đây, cứ nhìn ra phía cửa, em dường như lại thấy anh nhìn em và cười với em. Nhìn thấy anh ngồi đợi em đến khi em làm xong việc rồi chúng mình đi ăn. Lại thấy ánh mắt và nụ cười của anh.
Anh yêu! Hãy để em gọi anh tiếng đó. Chắc anh cũng muốn nghe đúng không? Anh có nghe thấy tiếng em gọi không? Sao anh không trả lời em? Anhhhhhhhhhhhhh .............

Sunday, August 16, 2009

Đã hai ngày rồi không có tin tức gì của anh. Lần cuối cùng là nghe được giọng anh từ hôm qua lúc khoảng 6 rưỡi tối. Anh đang ăn tối cùng với em gái trong Big C. Vậy mà cho đến giờ phút này, đã o:50 ngày hôm sau nữa, vẫn không có tin tức gì từ anh. Gọi điện máy vẫn đổ chuông. Nhắn tin vẫn chuyển tới máy của anh. Nhưng giọng anh thì không thấy. Chưa bao giờ mình lại có cảm giác lo lắng như lúc này. Liệu hôm qua trên đường về nhà có chuyện gì xảy ra với anh không. Lúc đó trời mưa to lắm. Nằm trên giường mà không tài nào chợp mắt. Ruột gan nóng như lửa đốt. Những ý nghĩ linh tinh ám ảnh trong đầu. Bao nhiêu giả định, toàn những điều không may. Không! Không! Mình không muốn điều tồi tệ nhất xảy ra. Mình và anh còn chưa có cơ hội gặp nhau, chưa một lần được được nghe tận tai những lời anh nói.

Anh à! Anh đang ở đâu? Đang làm gì? Anh có nghe thấy tiếng em gọi không? Sao anh lại có thể để em lo lắng như vậy chứ? Hãy lên tiếng trả lời em đi anh. Em sẽ tha thứ cho anh tất cả miễn sao anh bình yên trở về với em. Ngàn vạn điều ước bây giờ chỉ là sự bình yên của anh thôi. Anh có hiểu những gì em đang nghĩ không? Hãy trả lời em đi.

Giờ mình chỉ mong có một giọng nói bên đầu kia điện thoại. Giọng ai cũng được. Miễn sao nói cho mình biết anh thế nào. Chỉ cần vậy thôi. Điều ước đó tuy đơn giản mà lại khó quá. Anh à! Anh có hiểu em đang mong anh thế nào không?

Tuesday, July 7, 2009

NIỀM VUI THẬT GIẢN ĐƠN

Cuộc sống bắt con người ta phải nỗ lực, phải cố gắng phấn đấu. Có người phấn đấu cả đời cho sự nghiệp. Có người phấn đấu kiếm được nhiều tiền. Có người thì vì danh vọng, chức tước, địa vị. Có những người cả đời chỉ theo đuổi tình yêu. Nhưng chẳng ai nói cả đời theo đuổi niềm vui cả. Có vẻ như hơi triết lý nhưng đó lại là sự thật. Người phấn đấu vì sự nghiệp, khi sự nghiệp đã thành thì nghĩ thế này vẫn chưa đủ. Người theo đuổi tiền bạc, đến khi có tiền rồi vẫn thấy thiếu. Người theo đuổi quyền lực, khi có quyền rồi thì lại muốn cao hơn. Người theo đuổi tình yêu cuối cùng lại nhận ra mình chẳng nhận được gì. Giống như mụ vợ trong câu chuyện “Ông lão đánh cá và con cá vàng” vậy. Đối với những người đó, niềm vui đến với họ là bao nhiêu?

Hay họ quá bận rộn để nhận ra mình cũng có niềm vui?
Niềm vui, sự thanh thản, thoải mái là món quà vô giá mà mỗi người đều có, nhưng có mấy ai nhận ra món quà đó quanh mình?

Niềm vui là được ăn cơm cùng với cả nhà.

Niềm vui là được ngủ dậy muộn như mình thích.

Niềm vui là được làm công việc mình yêu.

Niềm vui là được nói chuyện với một người lạc quan, vui tính.

Niềm vui chỉ đơn giản nhìn thấy một nụ hoa xương rồng hé nở.

Niềm vui là thấy những người thân yêu của mình về nhà an toàn sau một ngày làm việc vất vả.

Niềm vui là được tụ tập với bạn bè, cụm chén rồi sau đó hát inh ỏi.

Hoặc đôi khi niềm vui là sự quan tâm của mình được người khác đón nhận.

Thực ra, niềm vui đơn giản lắm nhưng lại cần cả đời để theo đuổi nó. Với tôi, tôi vui khi tôi buồn. Tôi vui khi người khác buồn. Nghe có vẻ ích kỉ, nhưng vui vì họ không biết cách để vui. Cuộc sống đôi khi tính từng giây, từng phút. Nếu chúng ta ở hoàn cảnh đó, chắc chắn không có thời gian để nghĩ đến chuyện buồn. Hãy thay đổi cách nhìn vì chính cuộc sống của chúng ta.

Monday, July 6, 2009

SỰ CỨU GIÚP NƠI CHÍNH MÌNH

Hãy hình dung một người bị lạc trong rừng. Bóng đêm ập xuống và bao hiểm nguy của bóng tối len lỏi vào trong tâm trí họ. Người ấy biết rằng một bước đi sai lầm có thể làm cho anh ta rơi xuống hố sâu hay một cái đầm lầy nguy hiểm. Dã thú ẩn nấp trong bóng tối. Một trận bão đe dọa ...

Thình lình, người bị lạc đường nhìn thấy một người đang lang thang trong rừng. Anh hỏi đường ra. Người lạ thân thiện giúp đỡ ngay. Sau khi đi theo người lạ một lúc, người bị lạc nhận ra rằng người mà anh cho là người hướng dẫn cũng là người bị lạc như anh. Vì thế anh tách khỏi và tìm con đường của mình. Chẳng bao lâu, anh đi qua một người lạ mặt thứ hai. Người này tự tin mình có một tấm bản đồ chính xác hướng dẫn con đường thoát thân. Người bị lạc theo người cố vấn mới này mà đi, nhưng rõ ràng anh chàng này cũng là hạng lừa phỉnh và bản đồ của anh ta là sản phẩm của chính sự lừa dối mình. Người lạc đường tiếp tục lang thang với nỗi tuyệt vọng sâu hơn. Anh tình cờ gặp một người khác tự cho là mình biết con đường thoát hiểm, nhưng anh nhận ra sự tuyệt vọng không che giấu nổi trong đôi mắt của họ là họ cũng bị lạc như anh.

Rồi, trong khi lảo đảo bước đi, người bị lạc đặt tay vào trong túi áo tìm hơi ấm. Những ngón tay của anh chạm vào một vật cứng khiến anh yên tâm. Anh lôi ra một cái la bàn. Anh cười vui vẻ và mãn nguyện khi anh nhận ra rằng lâu nay nó vẫn nằm trong đó. Anh chỉ việc nhìn vào chính anh. Anh đã quá bận rộn hỏi han những người khác, đến nỗi anh đã quên không làm một việc cần thiết. Giờ anh đã tìm được sự cứu giúp nơi chính mình.

Sunday, July 5, 2009

BIỂN ĐÊM

Đêm cuối cùng của kỳ nghỉ hè ở Cửa Lò, tôi đi dạo một mình trên bãi biển. Tôi không muốn ai đi cùng. Chỉ một mình. Cảm giác một mình trước một khoảng không rộng lớn thật khác với những cảm giác khác: lặng lẽ, thư thái. Đây là lúc thích hợp nhất để suy nghĩ lại những gì đã qua, những điều tôi làm được và chưa làm được, những gì tôi sẽ làm trong tương lai, suy nghĩ về những con người, những số phận xung quanh tôi.

Tôi đã từ bỏ công việc mà mình yêu thích vì môi trường làm việc không mang lại cho tôi sự thoải mái. Tôi tìm đến một công việc mới, nhưng công việc mới cũng không đem lại cho tôi những thứ tôi mong đợi. Một lần nữa, tôi bỏ việc. Liệu có lần thứ 3 không? Đang băn khoăn xem đi tìm một công việc mới hay làm việc cho chính mình. Tìm một công việc mới thì có thể ổn định. Ai cũng thích con gái như vậy. Ổn định sau này còn có thời gian cho gia đình. Nhưng tôi không thích phải chịu ức chế một lần nữa. Có lẽ do bản tính của tôi, muốn làm việc trong sự thoải mái. Tôi đã quyết định làm cho riêng mình.

Dừng chân lại một lát, cảm giác những con sóng xô dưới bàn chân thật nhẹ nhàng. Dù thế nào thì sóng cũng vào đến bờ. Dù thế nào thì tôi cũng sẽ tìm được điểm dừng chân. Có ai đó từng nói: “Cuộc đời mỗi con người giống như một bản nhạc, có nốt thăng, nốt trầm.” Đúng vậy, bên cạnh những giây phút căng thẳng trong công việc, thì những phút thế này thật đáng quý.

Công việc rồi sẽ rất bận rộn. Liệu tôi có thời gian dành cho những thứ khác hay không? Có thời gian dành cho bản thân và những người thân của tôi hay không? Đến khi đó thì sao nhỉ? Mọi người có nhìn tôi bằng ánh mắt dành riêng cho những người tham vọng không? Nhiều lúc cũng tự hỏi mình: “Liệu mình có tham vọng không nhỉ?” Câu trả lời có lẽ là CÓ. Nhưng đó là điều tôi muốn làm và nó mang lại cho tôi niềm vui.

Lướt qua một đôi trai gái đang ngồi tâm sự trên bãi cát, chắc chắn đây là hai người yêu nhau. Trông họ thật hạnh phúc và ... rất lãng mạn. Chợt trong lòng nhen lên một cảm giác lạ, hơi trống trải. Chưa bao giờ tôi cùng người yêu đi dạo trên biển, cùng nhau ngắm biển đêm như thế. Nếu có dịp như vậy mình sẽ làm gì nhỉ? Tôi chợt nghĩ. Tôi cũng đã yêu, nhưng tất cả cũng chỉ như những con sóng, đến rồi đi rất nhanh. Giờ tôi không muốn nghĩ đến chuyện đó nữa. Muốn thư giãn và làm những gì mình thích.

Nghĩ đến mình rồi nghĩ đến những người xung quanh tôi. Người thì có cuộc sống gia đình ổn định, kẻ thì vẫn lông bông. Người có công việc tốt, thu nhập khá, kẻ thì thất nghiệp. Người khỏe mạnh, kẻ ốm yếu. Túm lại là nhiều hoàn cảnh, số phận. Có lúc muốn quan tâm đến họ một chút, nhưng có lẽ vì tự ái, nên họ không thích sự quan tâm đó. Thôi vậy, dù gì ai cũng có lòng tự trọng của riêng mình. Hãy để họ sống theo cách riêng của họ.

Dừng chân một lần nữa, tôi đứng lặng trước biển, cầu mong một điều, một điều ...

Monday, June 22, 2009

CHỈ MONG VẬY THÔI!

Nhìn vào mắt ai đó, ta có thể đọc được một phần cuộc sống và tính cách của người đó, nhưng với hắn, ánh mắt hắn chẳng nói lên điều gì cả.

Học cùng nhau từ hồi cấp 3, hắn được đánh giá là thằng có cái đầu thông minh nhất lớp. Nhưng hắn có mấy khi nổi tiếng vì điều đó đâu, hắn nổi tiếng vì "LƯỜI". Chẳng bao giờ hắn chịu học, đặc biệt là các môn học thuộc lòng thì không. Hắn sống theo kiểu không giống ai, vừa hiền hiền, vừa cục ngấm cục ngầm. Hic, đó là nhận xét của nhiều người trong lớp. Tôi không nói chuyện nhiều với hắn nên những gì về hắn đều không quan trọng với tôi.

Thời học sinh qua đi, chúng tôi mỗi người một nơi. Đại học thì người đỗ, người không. Hắn là thằng duy nhất đỗ 2 trường đại học danh giá ở Hà Nội. Nhiều lúc tự nhủ: "Sao cái thằng đó nó không nhường cho ai đó trong lớp 1 trường nhỉ?" Nhưng biết sao được. Tôi nghe nói có câu: "Tất cả mọi người khác nhau là do CÁI ĐẦU". Đúng thế! Hắn giỏi và thông minh mà.

Hắn sinh ra trong một gia đình không có nhiều niềm vui. Bố mẹ cãi nhau như cơm bữa. Suốt ngày hắn nhìn thấy cảnh tượng đó, hắn buồn lắm. Thời gian đó, tôi và hắn lại hay online. Và những gì xảy ra với hắn, tôi đều biết. Không nghĩ rằng những con chữ của cái thằng "cục ngấm cục ngầm" kia lại có thể khiến tôi rơi nước mắt. Đó là lúc tôi nghĩ được rằng, trong một con người mạnh mẽ, cá tính vẫn có chỗ dành cho sự yếu đuối.

Và mối tình của hắn ở đại học cũng nảy nở. Một cô bé học cùng lớp, cũng cá tính và mạnh mẽ chủ động bày tỏ tình cảm với hắn. Nhìn cô bé cũng không xinh lắm nhưng cũng làm tôi ấn tượng bởi tính cách. Nhưng rồi thì câu chuyện đó cũng chẳng đi đến đâu khi hai con người cá tính và mạnh mẽ gặp nhau. Nó giống như 2 cục nam châm cùng dấu: ĐẨY NHAU ra xa. Giờ đây cô ấy đã lấy chồng và đã có em bé. Còn hắn thì vẫn như ngày xưa.

Hắn ra trường. Trong khoảng thời gian đó, những gì xảy ra với hắn, tôi không biết. Sau đó không lâu, hắn lại đối mặt với một tin dữ. Hắn suy sụp. Gia đình hắn suy sụp. Bạn bè ngỡ ngàng, choáng váng trước tin đó. Hắn là một bác sỹ nhưng lại không thể tự cứu mình. Những câu chuyện này tôi thường chỉ thấy trên phim ảnh, nhưng giờ nó lại ở hiện tại, ngay trước mắt tôi, ngay chính người bạn của tôi. Cuộc sống của hắn chỉ có thể tính theo tháng, ngày. Hắn nói vậy. Ngày ngày hắn vẫn đi làm ở một phòng khám nhỏ cách nhà khoảng hơn chục cây số. Tối về lại làm việc ở phòng khám ở nhà. Làm để quên đi mình cũng là một bệnh nhân.

Nhìn vào mắt hắn, không ai biết được đằng sau đôi mắt sâu và rất sáng ấy là cả một nỗi đau trĩu nặng. Hắn đang phải đấu tranh với bệnh tật. Hắn muốn làm rất nhiều thứ, nhiều lắm! Nhưng ai cho hắn thêm thời gian để hắn có thể hoàn thành hết những tâm nguyện đó? Hắn vẫn cười, vẫn vui, vẫn trêu mọi người, vẫn nói về sự thật một cách bình thường.

- Còn cái con xấu xấu bẩn bẩn này nữa, không lo mà lấy chồng đi. Sau này thì có chó nó cũng chẳng thèm nhòm.
- Ui, sợ quái gì! Đầy thằng muốn làm chó. Yên tâm, cuối năm sau tôi sẽ mời ông đến đám cưới.
- Cưới thì cưới luôn đi. Năm sau sợ tôi không đến được.

Và:
- Tôi sẽ dành cho con ông một suất học miễn phí.
- Hi vọng sẽ có lúc đó - Hắn nói.

Tôi không muốn nhìn thấy kết cục xấu nhất. Không muốn gia đình hắn mất đi một người thân, chúng tôi mất đi một người bạn, ngành Y mất đi một thầy thuốc giỏi. Phải làm sao để cứu một con người? Sao tai họa không giáng xuống kẻ xấu mà luôn nhằm vào người tốt?

Giờ đây, hắn cần sự thanh thản và thoải mái. Hắn muốn sống tốt cho không biết bao nhiêu tháng ngày còn lại. Hắn cần một người chia sẻ nhưng lại không dám. Hắn sợ sẽ làm khổ người đó. Mâu thuẫn không có cách giải quyết. Giờ chỉ mong có một điều kỳ diệu giúp hắn khỏi bệnh. Chỉ mong vậy thôi!

Sunday, May 24, 2009

BẬN --> MỆT ...

Bắt đầu công việc mới cũng đã được 2 tháng. Một khoảng thời gian không dài đối với một công việc. Mình bắt đầu quen dần với vị trí đang làm. Mặc dù chưa tìm được nhiều niềm vui và điều mới lạ ở công việc mới nhưng vẫn muốn xem mình có thể làm gì để thay đổi tình hình hiện tại, làm gì để có thể mang lại lợi ích cho công ty.

Mình đang làm cùng một lúc 4 công việc khác nhau. Đó cũng chính là lí do vì sao mình không có nhiều thời gian rảnh. Những lúc không làm được việc gì mình thấy thực sự tiếc thời gian. Có người nói mình là con người của tham vọng. Họ nói đúng! Nhưng tham vọng không hoàn toàn là xấu. Mình chỉ muốn xem mình có thể làm được gì, chỉ muốn có một vị trí trong xã hội để bố mẹ được tự hào, muốn có tiền để hàng năm có thể đưa bố mẹ đi nghỉ mát. Điều đó có quá sức đối với một cô gái như mình không?

Mình muốn học hỏi về kinh doanh nên đã xin vào công ty hiện tại mình đang làm. Muốn thực hành kiến thức kinh doanh mình được học trong thời gian ngắn và qua sách vở nên vẫn tiếp tục công việc của một người bán sản phẩm dịch vụ. Muốn giữ nghề nên vẫn đi dạy. Muốn kết hợp những gì mình được học ở trường cũng như năng khiếu của mình với niềm đam mê kinh doanh nên mình đang cố gắng tạo ra công việc mới cho mình. Tham quá phải không? Cái giá phải trả cho lòng tham đó là những ngày làm việc không quản ngày đêm. Ngày đi làm, tối đi dạy, đêm về lại hì hục với công việc của riêng mình. Nhiều lúc ngồi ngẫm nghĩ rồi tự hỏi: "Mình làm việc nhiều thế này để làm gì nhỉ? Liệu có tốt cho một người con gái như mình không?" Rõ ràng biết nó là không hoàn toàn tốt, vì chẳng ai thích con gái làm quá nhiều. Sau này còn gia đình, chồng con nữa chứ.

Nhiều lúc mệt mỏi, muốn có một bờ vai. Nhòm đi ngó lại chẳng có ai. Mình cứ chúi đầu vào việc thế này còn nhìn thấy ai được nữa. Cuối một ngày chẳng nghĩ được gì hơn ngoài cái giường. Đặt lưng xuống thì chẳng còn biết giời đất là đâu nữa. Sáng mở mắt lại vội vội vàng vàng oánh răng rửa mặt rồi vù xe đi luôn. Ăn sáng vẫn là thứ đặt cuối cùng.

Một người bạn của tôi định nghĩa về bân rộn thế này: "Bận rộn là một dạng của lười biếng: lười suy nghĩ và hành động bừa bãi". Ừ nhỉ! Có những lúc muốn suy nghĩ lung tung một chút, muốn hành động ngu ngu một chút. Nhưng bận đến nỗi chẳng có thời gian cho những thứ linh tinh hay ngu ngu kia nữa. Nhớ lại hai tháng trước đây, thất nghiệp được chơi sao mà thích thế. "Ước muốn cho thời gian trở lại!" Hic hic! Và đối với một số người, bận rộn là cách để che giấu cảm xúc thực của mình, che giấu cả tình yêu và sự thù hận. Đôi khi là sự che giấu con người thật của chính mình!

Friday, May 1, 2009

NHỮNG CON NGƯỜI MỚI

Lâu lắm rồi mới có kỳ nghỉ dài ngày thế này. Mọi người thì đã có kế hoạch cho riêng mình, còn kế hoạch của mình thì sao? Ở nhà, ngủ, online, đọc sách, và cà fe khi có ai đó gọi. Đó có phải là làm phí một kỳ nghỉ hiếm có thế này không nhỉ? Chà chà, phí hay không là do suy nghĩ của mình, hơn nữa đây là kỳ nghỉ của mình cơ mà.


Bắt đầu công việc mới đã tròn 1 tháng. Không có gì đặc biệt. Nhiều lúc thấy chán vì chẳng có việc gì để làm. Đến văn phòng ngồi chơi, đọc sách, chát linh tinh, làm vô số những việc khác nữa mà vẫn chưa hết ngày làm việc. Cái đầu đã quen với cường độ căng như dây đàn rồi, giờ tự nhiên trùng xuống, thấy hụt hụt.


Cái văn phòng nhỏ bé chẳng mang chút dáng dấp nào của một tập đoàn. Nhân viên ở đây cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay: 1 chú Chủ tịch - sếp của mình, 1 bà Giám đốc điều hành (hơn mình có 4 tuổi), 1 bà thủ quỹ, 1 kế toán, 1 nhân viên kinh doanh và 1 bác "giúp việc". Ngày nào cũng chỉ xoay quanh từng ấy con người, thế mà lại vô số thứ để nói.


Bà Giám đốc điều hành, người tuyển mình vào vị trí này, lúc đầu mình rất phục. Nhưng càng ngày thì sự khâm phục đó càng giảm. Và bây giờ nó trở về con số ZERO. Về công việc thì phải công nhận bà ấy khéo léo và giỏi giang, nhưng về cách ứng xử với mọi người thì mình đánh giá là "kém". Ừ thì công nhận bà ấy được sếp ủy quyền mỗi khi sếp vắng mặt, nhưng bà ấy kêng kiệu lắm. Đến cốc nước cũng không rót được cho mình. Lúc nào cũng ra lệnh cho một người đáng tuổi mẹ của bà ấy rót nước mang lên phòng cho bà ta. Những hôm nào bà ta chưa ăn sáng thì y như rằng bác "giúp việc" lại lững thững cầm chiếc cạp lồng mua phở hoặc bún về cho bà ấy. Là một vị sếp mà cư xử như thế chẳng đáng nể chút nào.


Bà thủ quỹ - em của sếp thì không còn lời nào để nói. Từ thủa cha sinh mẹ đẻ mình chưa thấy ai lười như bà ấy. Thôi cứ tạm gọi là bà LƯỜI. Hàng ngày, bà Lười thường đến lúc khoảng 9h hoặc hơn 9h sáng. Bao giờ cũng lủng lẳng một chiếc cạp lồng thức ăn. Đỗ xe đến cửa cơ quan, bà với giọng: "Bác M ơi, cầm giúp em cái cạp lồng này vào!" Ặc ặc, có cái cạp lồng có nặng nề gì đâu mà bà ta không tự cầm được. Hôm nào cũng chuyện gia đình, con cái nói oang oang cả cơ quan. Con thì có giỏi giang gì đâu. Lên đến đại học năm thứ 1 rồi mà một chữ chuyên ngành bẻ đôi cũng không biết. Ấy thế mà lúc nào cũng mở miệng ra là khen con. Chậc chậc, chẳng hiểu nổi. Nói chuyện chán rồi đâm ra mệt, lại bắt cô bé chuyên đi giao hàng tẩm quất đầu. Hôm nào cũng phải lao ra tẩm quất cho bà ấy hàng mấy tiếng đồng hồ. Khổ thân con bé. Có những lúc buồn ngủ trĩu mắt rồi vẫn phải đấm đấm bóp bóp cho bà ta. Nhưng phải công nhận sinh ra là số "bà chủ" là sướng ở cái chỗ đấy.

Bác M làm giúp việc cho cái tập đoàn "nho nhỏ" này cũng đã được 04 năm. Bác là giáo viên mầm non đã nghỉ hưu, ở nhà buồn không biết làm gì nên xin đi làm cho vui. Bác có khuôn mặt thật phúc hậu và cũng thật đảm đang. Nếu cái công ty này mà lớn hơn chút nữa thì chắc bác cũng đã được bầu làm Chủ tịch Công đoàn. He he vì bác luôn bảo vệ những người mới vào hoặc những người được coi là "chân đất mắt toét". Việc của bác không nhiều nhưng toàn việc không tên: pha trà, quét dọn, trông xe, nấu nướng, dán tem sản phẩm, lau rửa bồn cầu, toilet, tiếp khách, trực điện thoại, ... Công nhận phải phong cho bác là "anh hùng lao động". Nhờ bác mà những người chân ướt chân ráo như mình vừa vào đến công ty đã có thể nắm ngay được tất cả các mối quan hệ trong công ty, các mối quan hệ với sếp to, sếp nhỡ, sếp nhỏ. Không có bác thì không biết tìm niềm vui nơi nào.

Con bé giao hàng bằng tuổi mình, quê TH. Trông cũng xinh xắn. Gốc là giáo viên dạy nhạc cho trẻ con. Vì sợ bị phân lên miền núi nên trốn ra Hà Nội làm, dấn thân vào cái công ty này. Ngoài việc giao hàng, có kiêm luôn 1 nhiệm vụ là đón con sếp to mỗi lần cậu tan trường. Cũng nhờ cái "bóng quan nhớn" của bố mà cậu ấm lúc nào cũng học sinh giỏi đều đều. Chả hiểu. Nhưng rồi tôi cũng ngỡ ra, cuối kỳ hay cuối năm, toàn bộ điểm tổng kết của lớp cậu ấm được chuyển hết cho ông bố. Nhiệm vụ của bố là chuyển cho kế toán làm điểm cho cả lớp. Bác nào muốn con điểm cao cao để vớt vát lên giỏi thì liên lạc với bố cậu. Nghe có vẻ hấp dẫn thật. Mang tiếng là giúp người nhưng thực tế là 1 vụ kinh doanh lớn. khà khà. Không sao! Đời nó là thế. Thế nó mới là đời. Cô bé kia mặc dù khục khặc sau mỗi lần đưa cậu ấm về nhưng trước mặt vẫn tỏ vẻ tươi cười. Hé hé, vì vẫn muốn nhận lương mà.

Mỗi con người một số phận, một hoàn cảnh. Nhưng dường như cuộc sống luôn công bằng. Rồi may mắn sẽ đến với những con người biết chấp nhận số phận và vượt lên trên số phận để sống.


Saturday, April 4, 2009

HÃY BUÔNG THA CUỘC ĐỜI EM!

Anh không có gì ngoài hai bàn tay trắng: không học hành, không nghề nghiệp, không tiền bạc. Cuộc sống gia đình cũng không có nhiều niềm vui. Đó cũng là lí do tại sao anh luôn khao khát một gia đình hạnh phúc. Em đến mang lại cho anh niềm vui, niềm hi vọng, niềm hạnh phúc mà chưa bao giờ anh được chạm tới. Nhưng rồi em đi, để lại anh những vết thương không bao giờ lành lặn và trong vế thương đó, có một góc dành cho sự CĂM THÙ.

Chia tay nhau gần nửa năm nhưng mọi chuyện chưa lúc nào kết thúc. Anh vẫn liên lạc, vẫn muốn dằn vặt em. Và mỗi lần không nhắn tin hay gọi điện trả lời anh thì lúc đó anh lại khùng lên và có thể làm bất cứ chuyện gì. Em thấy mệt mỏi lắm rồi! Nhiều lúc em hối hận khi đã yêu anh, điều mà trước đây em không bao giờ nghĩ đến. Con người anh bây giờ và trước đây khác nhau nhiều quá! Em sợ anh! Đối với em, những giây phút bình yên thật hiếm hoi. Anh vẫn theo em như một cái bóng không bao giờ khuất. Em thấy thực sự mệt mỏi, căng thẳng mỗi khi nghe điện thoại của anh, mỗi khi anh nhắn tin hỏi thăm em. Sự quan tâm quá mức của anh đã khiến em không thoải mái, cảm thấy cuộc sống của em luôn bị trong tầm ngắm, luôn trong sự kiểm soát của anh. Hãy buông tha cuộc đời em!

Giờ đây anh bơ vơ, không nghề nghiệp, không người sẻ chia, lại thêm bệnh tật, lên HN kiếm việc làm. Đi hết chỗ này đến chỗ khác mà chưa dừng chân được chỗ nào. Anh về quê và hiểu ra một điều em vẫn là người đối xử tốt nhất với anh. Có những lúc nghe anh nói em không cầm được nước mắt. Số phận cứ muốn giễu cợt anh. May mắn chưa bao giờ mỉm cười với anh. Thương anh nhưng cũng rất sợ anh. Em phải làm sao đây? Rời xa anh lúc này em không cam tâm, vì bên anh lúc này không còn ai khác ngoài em. Nhưng không rời xa anh thì cuộc sống của em sẽ không bao giờ là biển lặng. TÌNH THƯƠNG và SỢ HÃI luôn tồn tại song hành trong em. Anh có hiểu được điều đó không? Nếu hiểu được thì xin hãy buông tha cuộc đời em!

Có những lúc em buộc phải độc ác và tàn nhẫn với anh. Và chính anh đã khiến em trở nên tàn nhẫn như vậy. Anh nói anh là người mạnh mẽ, nhưng sao giờ thấy anh yếu đuối quá! Anh nói anh không cần sự thương hại, nhưng thực tế lại đang nhận tình thương của em. Đã bao lần anh nói sẽ không bao giờ liên lạc với em nữa, sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của em, nhưng thực tế ngày nào cũng gọi điện, nhắn tin, mọi chuyện của em anh đều có ý kiến. Anh nói anh sẽ cố gắng, nhưng sự cố gắng của anh chưa bao giờ đạt được kết quả. Lòng tin của em dành cho anh đã vơi đi nhiều. Em thực sự muốn rời xa anh, muốn anh buông tha cuộc đời em!

Monday, January 26, 2009

Bữa cơm đầu năm

Mồng 1 Tết. Trời lạnh ngắt. Mưa phùn càng làm cho tiết trời u ám và lạnh hơn. Ngoài đường lác đác mấy người vội vội vàng vàng phóng xe sao cho thật nhanh về đến tổ ấm của mình, còn tôi thì chỉ mong sao thật nhanh đến trường để tránh rét. Lạnh quá! Lạnh đến ghê người!

Sau một chặng đường dài, cuối cùng cũng đến nơi. Mở cửa. Đập vào mắt tôi là một chiếc bàn, trên bàn cốc chén, bánh kẹo ngổn ngang. Dưới là vỏ kẹo, vỏ hạt bí trải khắp sàn. Việc đầu tiên là rửa đống cốc chén, lau bàn và quét sàn nhà. Mọi việc xong xuôi, tôi bắt tay vào làm tiểu luận môn Triết. Ra Tết phải nộp rồi, không tranh thủ bây giờ chắc không xong được. Đang làm thì chị Liên gọi điện. Lẽ ra chị ấy cũng đến trực cùng, nhưng mưa lạnh thế này, tôi bảo chị ấy không phải đến. Cả năm mới được có mấy ngày Tết ở nhà cùng gia đình, lại phải trực thì tội lắm.

Đến giờ ăn trưa, chú Nhi - chú bảo vệ nhà trường, gọi tôi xuống công trường (vì nhà trường vẫn đang trong quá trình hoàn thiện) ăn trưa. Chú Quý - người trực công trường nấu bữa trưa cho tôi. Ba chú cháu ngồi ăn rất vui và ấm áp. Và những tâm sự của cả ba chú cháu cũng dần dần từ đó.

Câu chuyện đầu tiên của chú Quý. Chú có họ hàng với cô Hiệu trưởng. Trước đây chú làm ở Quảng Ninh, lương cũng được 2,5 triệu 1 tháng. Nhưng khi về đây làm cho người quen, chỉ được 900 ngàn đồng một tháng. Nhận tháng lương đầu tiên chú sững sờ. Nhà chú cũng không khá giả gì, con cái vẫn chưa ổn định, lương chỉ có ngần đó, sống sao đủ. Mà khổ nỗi, nguyên vật liệu hay chuyển về ban đêm, cứ 1 tiếng lại có một chuyến chuyển về. Có hôm chú chẳng ngủ được chút nào. Trời thì lạnh. Chỗ ngủ thì không có cửa, chỉ có mấy tấm gỗ che làm sao hết được gió. Mặc 3-4 cái quần, khoác 3-4 tấm áo rét mà vẫn thấy lạnh. Vậy mà lãnh đạo có bao giờ quan tâm đến đời sống của chú đâu. Chú cũng đã nhiều lần viết đơn nghỉ việc, nhưng nghĩ nếu đi thì chẳng còn ai. Vì tình nghĩa, chú ở lại. Nhưng ở lại cũng nhiều cơ cực lắm.

Câu chuyện thứ hai của chú Nhi. Chú là người nhiệt tình, có trách nhiệm và thương người. Vợ chú đang bị suy tim loại 3, hôm sơ kết vợ chú phải vào viện cấp cứu. Tết này, cô và các con chú về quê ngoại ăn Tết. Bình thường mọi năm, cô hay về quê nội. Không hiểu sao năm nay đòi về quê ngoại. Chú e đó là điềm gở, lo không biết cô có qua khỏi năm nay không. Chú nói bây giờ cuộc sống của cô tính từng ngày, được ngày nào hay ngày đấy. Chú nói mà mắt rơm rớm nước. Đêm giao thừa, chú ở trường. Khi pháo hoa bắn lên, đại gia đình cô hiệu trưởng nâng ly chúc mừng, chú đứng một mình ở bãi cỏ, ngửa mặt lên trời mà buồn. Nghĩ đến người vợ đang bệnh tật, nghĩ đến con ngày Tết gia đình không được đoàn tụ. Càng nghĩ, nước mắt càng rơi. Vậy mà cô Hiệu trưởng cũng không động viên được một lời. Những ngày trực Tết, bình thường ở các cơ quan khác, tiền trực Tết rất nhiều. Đây tiền trực tết chẳng là bao, đồ ăn uống cũng phải tự lo. Lãnh đạo thì ấm áp, no đủ trong những ngôi nhà ấm áp, giấc ngủ lúc nào cùng tròng vèn vẹn. Còn ở đây, các chú phải tự lo cái ăn. Đêm phải thức dậy mấy lần đi tuần. Chưa lúc nào giấc ngủ được tròn. Vậy mà lương bảo vệ có được bao nhiêu, mà hơi một chút thì lại bị trừ lương. Nghĩ mà tội!

Ba chú cháu vừa ăn vừa tâm sự. Chưa bao giờ tôi lại có cơ hội để nói chuyện nhiều với các chú như vậy. Các chú ai cũng tốt, cũng thương người, sống tình cảm. Mỗi người một hoàn cảnh, một số phận, nhưng sao lại có nhiều người bất hạnh đến thế. Tôi không nói về cơ chế quản lý của trường tôi thêm nữa, vì nó làm quá nhiều người buồn. Tôi muốn cảm thông cho những con người quanh tôi, những con người tận tụy hết lòng vì công việc vì con người. Chắc tôi không có nhiều cơ hội để gần gũi với họ nhiều hơn, vì tôi đã quyết định rời khởi nơi này. Mong sao cho người ở lại sẽ được đối xử tốt hơn.