Friday, October 9, 2009

THU NGÀN THU

Mùa thu nữa lại đến. Thu vẫn đẹp bình thường như bản chất của nó. Anh thích nhất mùa thu. Ngày thì nắng vàng dìu dịu, tối thì se se lạnh. Có một lần anh nói với em anh thích cái se se lạnh đó. Mùa thu đến rồi đó anh. Anh có cảm nhận được không? Có thấy cái đẹp của nó không? Hi vọng ở một nơi xa xôi nào đó anh vẫn có thể cảm nhận được.

Anh vô tình ra đi để mùa thu ở lại, để lại sau anh những con người nhớ đến anh. Biết trách ai đây? Trách anh ư? Không! Anh vẫn sống là chính anh, sao có thể trách anh được. Vì anh đâu có sự lựa chọn khác.

Anh à! Em không muốn nhớ anh, nhưng sao có nhiều điều gợi về anh đến thế! Mùa thu. Cái se se lạnh. Những con đường em qua nơi anh từng qua. Những câu nói anh thường nói. Em thấy như quanh đâu đó, anh vẫn còn đây.

Công việc cuốn em vào vòng xoáy của sự bận rộn. Kí ức về anh vì đó mà phai đi. Nhưng những lúc ngồi 1 mình thế này thì nó lại bật dậy, tràn về, vui vui, buồn buồn, không biết đâu là cảm giác thật. Mệt mỏi. Căng thẳng. Đôi lúc chỉ muốn được bình yên như anh. Em đã thực sự tin vào số phận, số mệnh. Có lẽ vì thế, em thấy cuộc sống quý giá hơn. Có lúc em nghĩ, anh ra đi để mang lại cuộc sống cho em. Vì vậy em phải sống theo đúng nghĩa của nó, phải sống thật ý nghĩa anh à!

Ôi cái không khí buổi đêm tĩnh mịch mà sao ghê người. Ánh đèn leo lét ngoài đường, tiếng lách cách của bàn phím, tiếng quạt chạy rì rì mà không phá được cái yên lặng ghê người của bóng đêm. Tiếng xe thoáng vút qua vùn vụt, chẳng chiếc nào dừng lại trước em.

Thu là vậy. Ngày nắng vàng, vui tươi. Đêm lạnh, cô đơn, buồn não nuột. Anh! Anh ra đi khi thu vừa chợt đến. Phải chăng anh muốn giữ mãi mùa thu bên mình nên đã chọn cái ngàn thu?