Saturday, August 7, 2010

GỬI ANH GIỌT NƯỚC MẮT CUỐI CÙNG

Gửi anh yêu!

Đêm nay. Lại một đêm nữa khó ngủ. Hình bóng anh cứ quanh quẩn đâu đó mà không thể nào hiện rõ nên hình hài. Cái bóng ấy lại khiến em đau. Quằn quại, đau đớn, vật vã. Có những lúc tưởng như nghẹt thở vì tiếng nấc không thể bật ra. Quanh quẩn trong đầu vẫn là vô vàn câu hỏi "Tại sao?" mà câu trả lời sao nhạt nhòa quá. Và trong cái không gian tĩnh lặng ấy, lại nghe thấy một giọng nói ngày nào vang lên. Và ... bật khóc. Nước mắt không thể vơi đi nỗi đau, không thể xóa bỏ hình ảnh anh trong mắt em. Nhưng ít ra nó cũng khiến con người mềm đi và dễ chìm vào trong giấc ngủ.

Kí ức về anh nhiều quá. Và kí ức này sẽ đè nặng trên đôi vai em trên cả quãng đường còn lại. Cho dù biết đoạn đường phía trước còn dài và sức em đã cạn, nhưng em vẫn phải bước tiếp thôi, anh! Vì em biết anh không muốn nhìn thấy em quỵ ngã.

Anh yêu! Đây sẽ là những giọt nước mắt cuối cùng em dành cho anh, dành cho tình yêu này. Chúc anh nơi phương trời xa xôi sẽ luôn bình yên và hạnh phúc!

Nhớ về anh!

Nguồn: mdnnl

MẸ TÔI

- Rau này bán thế nào?
- 5 ngàn 3 mớ
- 3 ngàn 3
- Đéo gì. Rau ngon thế này còn kì kèo. Bình thường là 6 ngàn 3. Muộn rồi muốn bán cho nhanh còn về. Mua được thì mua. Không mua tao bán cho đứa khác. Thiếu đéo gì đứa mua.
- Gớm cái bà này chua ngoa. Nói rồi người mua cúi xuống đảo đảo, chọn chọn.
- Gớm! Mày! Mua có nhiều đéo đâu mà bới kinh thế.
- Thì cũng phải chọn chứ. 15 mớ. Thêm 1 mớ vào đây.
- Thôi, đứng. Tao đéo bán thế được. Rau 1 đồng rưỡi lại ra đồng tư.
- Khiếp cái bà này! Bán đéo gì mà cứ như đuổi khách.

Đó là một cuộc mua bán chóng vánh của những người nhà quê. Mà cũng chả biết bà nào quê hơn. Bán xong mẻ hàng cuối ngày, bà lóc cóc ra đứng bến xe buýt. Trời mưa tầm tã. Bà đứng đó, trùm cái áo mưa trông bệu rệch cực. Hai cái sàng chống xuống chân. Mà hôm nay thế đếch nào mà xe buýt hết đỗ trên lại đỗ dưới, cách cái cột bà đứng đến hàng mấy chục mét. Chạy đến nơi thì xe nó đã xả khói đi bố mất. Bà bực mình "Tiên sư bố chúng mày!"

Mấy chuyến xe qua đều như thế. Bà thộn ra không biết là có đứng đúng bến xe hay không. Quay sang hỏi một con bé sinh viên. Nó nói đúng. Nhưng giờ cao điểm, xe đông, nó hay đỗ lung tung rồi bỏ bến. "Bố chúng nó. Nó bỏ thì cũng phải nói cho người ta biết chứ. Dân nhà quê chúng tao cũng chả đến nỗi", bà cứ đứng lẩm bẩm.

Gần 1 tiếng đồng hồ. Trời vẫn mưa. Hai chân đã mỏi nhừ. Cái lưng cũng mỏi nhừ vì cúi mò mò để vớt những đám rau bị ngập nước suốt cả ngày trời. Mãi cũng có cái xe 'phúc hậu' đồng ý cho bà cụ leo lên. 'Ối ối!', bà kêu toáng, chân thì loạng choạng vì chưa kịp đứng vững thì cái xe đã lao đi. Xe đông, không có chỗ bám. Bà cụ có mấy khi đi xe buýt đâu. Khổ. Chưa kịp bấu víu thì có cái thằng nào ấy, nó cầm 1 tập vé trên tay. 'Vé, bác ơi!' Bà cụ loay hoay mãi mới lấy ra được 2 tờ 2 ngàn ẩm ẩm vì nước. Cái thằng ấy lại đếch xé vé cho bà. Bà lại lẩm bẩm "Mày ăn không mấy mớ rau của bà cũng sẽ không yên đâu".

Đi được 1 đoạn, cái xe sóc nẩy lên. Mẹ. Chúng nó đang làm đường. Đào hết chỗ này đến chỗ kia. Bà mà chịu sóc kiểu này thì cũng khối thằng ngã xe mà chết. Chả là có nhiều đoạn chúng nó mổ xẻ. Những vết xẻ tạo thành những rãnh lớn. Đi cái loại xe êm nhứt thì cũng phải ... dập một số thứ. Thế nên bà cụ nói thế, âu cũng có lí.

Mùa mưa bão đến. Chỉ khổ nhứt nhà quê. Đường xá ngập thì cũng chả sao, chứ cái ruộng mà ngập thì chết đói nhăn răng hết. Mới mưa có 2 - 3 ngày mà ruộng nào ruộng nấy đã ngập hết. Vài luống rau cải bà cụ chăm chút gần đến ngày ăn thì ngập. Mẹ. Không nhanh ra vớt thì có mà chả còn đếch gì mà ăn. Mới sáng dậy, trời vẫn mưa như trút nước, một mình bà cụ với cái áo tơi mỏng bay, đội cái nón đã ngả màu thâm đen, đội mưa ra vớt rau về bán. Lúc đầu hăng vì cứ được sàng nào lại lon ton về chợ bán hết sàng đó, rồi lại quay lại ruộng bòn tiếp. Nhưng sức người chứ có phải sức trâu đếch đâu. Mệt. Về nhà ăn tạm được miếng bánh, nghĩ 'Mẹ, không vớt nhanh, chiều nó ủng thì ăn cứt'. Thế là lại bỏ miếng bánh đó, hùng hục ra ruộng vớt tiếp.

Mẻ rau cuối cùng thì không bán được ở chợ quê nữa vì dân làng 4-5h chiều là ở nhà rồi, còn ai ra chợ nữa. Bà cụ lại lọc cọc bò ra tận chợ thị trấn. Co kéo mãi cũng hết mẻ hàng. Đợi chuyến xe về đến nhà thì người cũng nẫu rồi, nói đếch gì đến cơm nước.

May có cái điện thoại. Bà quay số và gọi. "Hôm nây tau không thổi cơm. Mày mua cái gì đó về ăn nhé!" Ra là gọi cho mụn con gái.

Nó đỗ xe với 3 suất xôi nóng. Bà cũng đã sẵn sàng với bữa tối muộn màng. Mở hộp xôi ra, bà khẽ hỏi:

- Mầy mua bao nhiêu 1 hộp?
- 15 ngàn ạ.
- Ối giời ơi, bằng mấy mớ rau của tau. Phí cả tiền. Lần sau không mua nữa.

Cô con gái đần ra. Hối hận khi mình đã nói thật.

Biết sao được. Nhà quê mà. Đâu có phải thành phố. Phải dòm thấy cái cảnh bà cụ nai lưng hứng mưa bòn rút từng cọng rau thì mới thấy bữa tối ấy mới thật là xa xỉ.

Ôi! Mẹ tôi!

HƯ KHÔNG

Tỉnh giấc không biết lần thứ bao nhiêu. Trời vẫn tối. Bóng đêm vẫn đè nặng lên những mảng sáng yếu ớt của ngày mới. Vẫn tâm trạng ấy. Muốn nhặt nhạnh những mảnh đêm để ghép thành 1 khuôn mặt, nhưng dường như vẫn thiếu một mảnh ghép nào đó khiến cho khuôn mặt ấy vẫn ẩn hiện trong thế giới của những noron. Muốn pha trộn mọi thứ âm thanh tĩnh mịch của màn đêm để ra 1 giọng nói, nhưng dường như cái thứ âm thanh hỗn độn đó không thể cô đọng thành cái giọng mà vẫn thường nghe. Nỗi nhớ đang chà xát từng tế bào não bộ, ngấm sâu vào từng hồng cầu đang chạy qua tâm can. Muốn rạch nát màn đêm, bới tìm hình bóng ấy. Xung quanh vẫn lặng lẽ. Hư không.

Đầu bên kia của nỗi nhớ. Vật lộn, giằng xé với những ý nghĩ điên cuồng. Nghe bản không lời của bài Cát bụi, thấy yếu đuối. Định lên tiếng trách cuộc đời nhưng cổ họng lại nghẹn ứ. Nước mắt tự nhiên rơi. Và một hình bóng nào đó chợt hiện lên trong ánh mắt nhạt nhòa. Tiếng nấc rơi tõm vào vào khoảng đêm.

Khoảng cách về không gian, thời gian và cả lí trí, những mâu thuẫn nội tâm khiến nỗi nhớ ngày càng điên đảo.

PAPA MAMA

Hum nay Chủ nhựt, tớ quyết định dzề nhà sớm măm măm. 9h10 tối tớ có mẹt ở nhà roài nhớ. Vừa dựng con xe máy ở sân, thấy mama tớ đang gội đầu. Vớ được mềnh, mama hỏi luôn: "Mầy xem giúp tao xem cái chai nầy có phải dầu gội đầu không?". Tớ giật mình vì nhớ có một lần mama gội đầu bằng sữa tắm của tớ. Khổ! Mama có bít tiếng Anh đâu. Làm sao phân biệt được đâu là shampoo đâu là foam. Hớ hớ . Tớ cúi xuống cầm cái chai lên. May quá mama ạ, nó là dầu gội thật. Mama phàn nàn lun: "Sao tao chẳng thấy bọt biếc gì nhở?" Tớ chả biết nói thế nào, vì mama đang dùng quả ... X-men của ông anh giai. Ối giời ạ! Tớ bấm bụng cười không dám nói gì ngoài câu: "Loại này nó thế! Lần sau mẹ dùng loại khác ý"

Bữa tối chỉ có mama và tớ. Papa tớ hum nay phải trực đêm. Hum nay cơm ngon. Có món rau cải xanh luộc, cà bát muối, và món trứng gà rán. Gà nhà tớ đẻ tròn trịa hẳn hoi nhớ. Tớ thì bình thường về nhà là ăn au bù nên ăn rau hùng hục, nhồm nhoàm, dòm không giống kiểu ăn của con gái cho lém. Mama tớ gắp miếng rau đầu tiên, nhai từ tốn. Miếng thứ hai từ tốn hơn. Thế rồi mặt mama tớ tự dưng ... đần ra nhế. "Chả nhẽ bố mày hôm nay lại không rửa rau?", mama chắc mẩm. Rồi mama quay sang hỏi tớ: "Mày có thấy sạn không?". Tớ ăn nhoàm nhoàm thế thì biết được cái gì. "Không mẹ ạ!". Đáp xong tớ lại nhoàm nhoàm.

- Mày bấm máy bố mày cho tao.
- Hơ! Để làm gì ạ?
- Mày cứ bấm cho tao.

Tớ răm rắp nghe nhời, quay số papa tớ. Ở đầu dây bên kia không biết papa tớ nói gì, nhưng đại thể là cuộc nói chuyện dư lày:

- Ông hôm nay không rửa rau à?
- Ô hay! Tôi thấy rau thái sẵn để trong tủ lạnh thì phải rửa rồi chứ. Giọng papa vẫn bình thản lém.
- Cái ông này chán thật. Chiều tôi ngồi nhặt rau trước mặt ông. Thái xong tôi nói thôi đằng nào tối cũng phải rửa, cứ bỏ vào cho tươi đã. Thế ông không nghe thấy à.
- Ôi xời. Ai thèm để ý bà nói gì.
- Ông cứ tàm pha tầm phơ. Chỉ có chết mẹ con tôi.

Cúp máy.
Mama tớ nghiêng bát canh. Canh đục ngấu toàn sạn thế này. Bố mày làm ăn chán thật. Quay ra quay vào, bát rau đã gần hết. Tớ ăn mừ. "Thôi, sạn mẹ để con ăn cho, càng có sức đề kháng". Tớ đang nhe răng thì mẹ tớ quạt luôn: "Kháng với chả khiếc"

Những quả cãi nhau như thế này như cơm bữa ấy. Dưng rõ ràng hum nay papa tớ đảm đang mà lại không được công nhận. Tội nghiệp papa. Nhưng rõ ràng là mama tớ DUYÊN và papa tớ ĐÁNG IU thật

NGU VÃI

ôm nay tự dưng hứng, trên đường về hát vu vơ mãi cái bài hát tiếng Anh khỉ gió của bọn nhóc. Một tay cầm lái, 1 tay bắt lấy tay kia. Cái đường rộng bỏ bố, thế mà thế đếch nào đâm ngay vào hòn gạch mẫu giữa đường, chẹo tay lái, suýt ngã. Ngu vãi.

Có hôm ngồi tỉ mẩn, lại ngứa tay, cậy quả móng chân vãi máu. Hôm sau ngón chân ấy sưng vù, đếch đi được giầy. Ngu vãi.

Kết luận: Những lúc còn lại khôn ... vãi chưởng