- Rau này bán thế nào?
- 5 ngàn 3 mớ
- 3 ngàn 3
- Đéo gì. Rau ngon thế này còn kì kèo. Bình thường là 6 ngàn 3. Muộn rồi muốn bán cho nhanh còn về. Mua được thì mua. Không mua tao bán cho đứa khác. Thiếu đéo gì đứa mua.
- Gớm cái bà này chua ngoa. Nói rồi người mua cúi xuống đảo đảo, chọn chọn.
- Gớm! Mày! Mua có nhiều đéo đâu mà bới kinh thế.
- Thì cũng phải chọn chứ. 15 mớ. Thêm 1 mớ vào đây.
- Thôi, đứng. Tao đéo bán thế được. Rau 1 đồng rưỡi lại ra đồng tư.
- Khiếp cái bà này! Bán đéo gì mà cứ như đuổi khách.
Đó là một cuộc mua bán chóng vánh của những người nhà quê. Mà cũng chả biết bà nào quê hơn. Bán xong mẻ hàng cuối ngày, bà lóc cóc ra đứng bến xe buýt. Trời mưa tầm tã. Bà đứng đó, trùm cái áo mưa trông bệu rệch cực. Hai cái sàng chống xuống chân. Mà hôm nay thế đếch nào mà xe buýt hết đỗ trên lại đỗ dưới, cách cái cột bà đứng đến hàng mấy chục mét. Chạy đến nơi thì xe nó đã xả khói đi bố mất. Bà bực mình "Tiên sư bố chúng mày!"
Mấy chuyến xe qua đều như thế. Bà thộn ra không biết là có đứng đúng bến xe hay không. Quay sang hỏi một con bé sinh viên. Nó nói đúng. Nhưng giờ cao điểm, xe đông, nó hay đỗ lung tung rồi bỏ bến. "Bố chúng nó. Nó bỏ thì cũng phải nói cho người ta biết chứ. Dân nhà quê chúng tao cũng chả đến nỗi", bà cứ đứng lẩm bẩm.
Gần 1 tiếng đồng hồ. Trời vẫn mưa. Hai chân đã mỏi nhừ. Cái lưng cũng mỏi nhừ vì cúi mò mò để vớt những đám rau bị ngập nước suốt cả ngày trời. Mãi cũng có cái xe 'phúc hậu' đồng ý cho bà cụ leo lên. 'Ối ối!', bà kêu toáng, chân thì loạng choạng vì chưa kịp đứng vững thì cái xe đã lao đi. Xe đông, không có chỗ bám. Bà cụ có mấy khi đi xe buýt đâu. Khổ. Chưa kịp bấu víu thì có cái thằng nào ấy, nó cầm 1 tập vé trên tay. 'Vé, bác ơi!' Bà cụ loay hoay mãi mới lấy ra được 2 tờ 2 ngàn ẩm ẩm vì nước. Cái thằng ấy lại đếch xé vé cho bà. Bà lại lẩm bẩm "Mày ăn không mấy mớ rau của bà cũng sẽ không yên đâu".
Đi được 1 đoạn, cái xe sóc nẩy lên. Mẹ. Chúng nó đang làm đường. Đào hết chỗ này đến chỗ kia. Bà mà chịu sóc kiểu này thì cũng khối thằng ngã xe mà chết. Chả là có nhiều đoạn chúng nó mổ xẻ. Những vết xẻ tạo thành những rãnh lớn. Đi cái loại xe êm nhứt thì cũng phải ... dập một số thứ. Thế nên bà cụ nói thế, âu cũng có lí.
Mùa mưa bão đến. Chỉ khổ nhứt nhà quê. Đường xá ngập thì cũng chả sao, chứ cái ruộng mà ngập thì chết đói nhăn răng hết. Mới mưa có 2 - 3 ngày mà ruộng nào ruộng nấy đã ngập hết. Vài luống rau cải bà cụ chăm chút gần đến ngày ăn thì ngập. Mẹ. Không nhanh ra vớt thì có mà chả còn đếch gì mà ăn. Mới sáng dậy, trời vẫn mưa như trút nước, một mình bà cụ với cái áo tơi mỏng bay, đội cái nón đã ngả màu thâm đen, đội mưa ra vớt rau về bán. Lúc đầu hăng vì cứ được sàng nào lại lon ton về chợ bán hết sàng đó, rồi lại quay lại ruộng bòn tiếp. Nhưng sức người chứ có phải sức trâu đếch đâu. Mệt. Về nhà ăn tạm được miếng bánh, nghĩ 'Mẹ, không vớt nhanh, chiều nó ủng thì ăn cứt'. Thế là lại bỏ miếng bánh đó, hùng hục ra ruộng vớt tiếp.
Mẻ rau cuối cùng thì không bán được ở chợ quê nữa vì dân làng 4-5h chiều là ở nhà rồi, còn ai ra chợ nữa. Bà cụ lại lọc cọc bò ra tận chợ thị trấn. Co kéo mãi cũng hết mẻ hàng. Đợi chuyến xe về đến nhà thì người cũng nẫu rồi, nói đếch gì đến cơm nước.
May có cái điện thoại. Bà quay số và gọi. "Hôm nây tau không thổi cơm. Mày mua cái gì đó về ăn nhé!" Ra là gọi cho mụn con gái.
Nó đỗ xe với 3 suất xôi nóng. Bà cũng đã sẵn sàng với bữa tối muộn màng. Mở hộp xôi ra, bà khẽ hỏi:
- Mầy mua bao nhiêu 1 hộp?
- 15 ngàn ạ.
- Ối giời ơi, bằng mấy mớ rau của tau. Phí cả tiền. Lần sau không mua nữa.
Cô con gái đần ra. Hối hận khi mình đã nói thật.
Biết sao được. Nhà quê mà. Đâu có phải thành phố. Phải dòm thấy cái cảnh bà cụ nai lưng hứng mưa bòn rút từng cọng rau thì mới thấy bữa tối ấy mới thật là xa xỉ.
Ôi! Mẹ tôi!