Monday, June 22, 2009

CHỈ MONG VẬY THÔI!

Nhìn vào mắt ai đó, ta có thể đọc được một phần cuộc sống và tính cách của người đó, nhưng với hắn, ánh mắt hắn chẳng nói lên điều gì cả.

Học cùng nhau từ hồi cấp 3, hắn được đánh giá là thằng có cái đầu thông minh nhất lớp. Nhưng hắn có mấy khi nổi tiếng vì điều đó đâu, hắn nổi tiếng vì "LƯỜI". Chẳng bao giờ hắn chịu học, đặc biệt là các môn học thuộc lòng thì không. Hắn sống theo kiểu không giống ai, vừa hiền hiền, vừa cục ngấm cục ngầm. Hic, đó là nhận xét của nhiều người trong lớp. Tôi không nói chuyện nhiều với hắn nên những gì về hắn đều không quan trọng với tôi.

Thời học sinh qua đi, chúng tôi mỗi người một nơi. Đại học thì người đỗ, người không. Hắn là thằng duy nhất đỗ 2 trường đại học danh giá ở Hà Nội. Nhiều lúc tự nhủ: "Sao cái thằng đó nó không nhường cho ai đó trong lớp 1 trường nhỉ?" Nhưng biết sao được. Tôi nghe nói có câu: "Tất cả mọi người khác nhau là do CÁI ĐẦU". Đúng thế! Hắn giỏi và thông minh mà.

Hắn sinh ra trong một gia đình không có nhiều niềm vui. Bố mẹ cãi nhau như cơm bữa. Suốt ngày hắn nhìn thấy cảnh tượng đó, hắn buồn lắm. Thời gian đó, tôi và hắn lại hay online. Và những gì xảy ra với hắn, tôi đều biết. Không nghĩ rằng những con chữ của cái thằng "cục ngấm cục ngầm" kia lại có thể khiến tôi rơi nước mắt. Đó là lúc tôi nghĩ được rằng, trong một con người mạnh mẽ, cá tính vẫn có chỗ dành cho sự yếu đuối.

Và mối tình của hắn ở đại học cũng nảy nở. Một cô bé học cùng lớp, cũng cá tính và mạnh mẽ chủ động bày tỏ tình cảm với hắn. Nhìn cô bé cũng không xinh lắm nhưng cũng làm tôi ấn tượng bởi tính cách. Nhưng rồi thì câu chuyện đó cũng chẳng đi đến đâu khi hai con người cá tính và mạnh mẽ gặp nhau. Nó giống như 2 cục nam châm cùng dấu: ĐẨY NHAU ra xa. Giờ đây cô ấy đã lấy chồng và đã có em bé. Còn hắn thì vẫn như ngày xưa.

Hắn ra trường. Trong khoảng thời gian đó, những gì xảy ra với hắn, tôi không biết. Sau đó không lâu, hắn lại đối mặt với một tin dữ. Hắn suy sụp. Gia đình hắn suy sụp. Bạn bè ngỡ ngàng, choáng váng trước tin đó. Hắn là một bác sỹ nhưng lại không thể tự cứu mình. Những câu chuyện này tôi thường chỉ thấy trên phim ảnh, nhưng giờ nó lại ở hiện tại, ngay trước mắt tôi, ngay chính người bạn của tôi. Cuộc sống của hắn chỉ có thể tính theo tháng, ngày. Hắn nói vậy. Ngày ngày hắn vẫn đi làm ở một phòng khám nhỏ cách nhà khoảng hơn chục cây số. Tối về lại làm việc ở phòng khám ở nhà. Làm để quên đi mình cũng là một bệnh nhân.

Nhìn vào mắt hắn, không ai biết được đằng sau đôi mắt sâu và rất sáng ấy là cả một nỗi đau trĩu nặng. Hắn đang phải đấu tranh với bệnh tật. Hắn muốn làm rất nhiều thứ, nhiều lắm! Nhưng ai cho hắn thêm thời gian để hắn có thể hoàn thành hết những tâm nguyện đó? Hắn vẫn cười, vẫn vui, vẫn trêu mọi người, vẫn nói về sự thật một cách bình thường.

- Còn cái con xấu xấu bẩn bẩn này nữa, không lo mà lấy chồng đi. Sau này thì có chó nó cũng chẳng thèm nhòm.
- Ui, sợ quái gì! Đầy thằng muốn làm chó. Yên tâm, cuối năm sau tôi sẽ mời ông đến đám cưới.
- Cưới thì cưới luôn đi. Năm sau sợ tôi không đến được.

Và:
- Tôi sẽ dành cho con ông một suất học miễn phí.
- Hi vọng sẽ có lúc đó - Hắn nói.

Tôi không muốn nhìn thấy kết cục xấu nhất. Không muốn gia đình hắn mất đi một người thân, chúng tôi mất đi một người bạn, ngành Y mất đi một thầy thuốc giỏi. Phải làm sao để cứu một con người? Sao tai họa không giáng xuống kẻ xấu mà luôn nhằm vào người tốt?

Giờ đây, hắn cần sự thanh thản và thoải mái. Hắn muốn sống tốt cho không biết bao nhiêu tháng ngày còn lại. Hắn cần một người chia sẻ nhưng lại không dám. Hắn sợ sẽ làm khổ người đó. Mâu thuẫn không có cách giải quyết. Giờ chỉ mong có một điều kỳ diệu giúp hắn khỏi bệnh. Chỉ mong vậy thôi!