Tuesday, July 7, 2009

NIỀM VUI THẬT GIẢN ĐƠN

Cuộc sống bắt con người ta phải nỗ lực, phải cố gắng phấn đấu. Có người phấn đấu cả đời cho sự nghiệp. Có người phấn đấu kiếm được nhiều tiền. Có người thì vì danh vọng, chức tước, địa vị. Có những người cả đời chỉ theo đuổi tình yêu. Nhưng chẳng ai nói cả đời theo đuổi niềm vui cả. Có vẻ như hơi triết lý nhưng đó lại là sự thật. Người phấn đấu vì sự nghiệp, khi sự nghiệp đã thành thì nghĩ thế này vẫn chưa đủ. Người theo đuổi tiền bạc, đến khi có tiền rồi vẫn thấy thiếu. Người theo đuổi quyền lực, khi có quyền rồi thì lại muốn cao hơn. Người theo đuổi tình yêu cuối cùng lại nhận ra mình chẳng nhận được gì. Giống như mụ vợ trong câu chuyện “Ông lão đánh cá và con cá vàng” vậy. Đối với những người đó, niềm vui đến với họ là bao nhiêu?

Hay họ quá bận rộn để nhận ra mình cũng có niềm vui?
Niềm vui, sự thanh thản, thoải mái là món quà vô giá mà mỗi người đều có, nhưng có mấy ai nhận ra món quà đó quanh mình?

Niềm vui là được ăn cơm cùng với cả nhà.

Niềm vui là được ngủ dậy muộn như mình thích.

Niềm vui là được làm công việc mình yêu.

Niềm vui là được nói chuyện với một người lạc quan, vui tính.

Niềm vui chỉ đơn giản nhìn thấy một nụ hoa xương rồng hé nở.

Niềm vui là thấy những người thân yêu của mình về nhà an toàn sau một ngày làm việc vất vả.

Niềm vui là được tụ tập với bạn bè, cụm chén rồi sau đó hát inh ỏi.

Hoặc đôi khi niềm vui là sự quan tâm của mình được người khác đón nhận.

Thực ra, niềm vui đơn giản lắm nhưng lại cần cả đời để theo đuổi nó. Với tôi, tôi vui khi tôi buồn. Tôi vui khi người khác buồn. Nghe có vẻ ích kỉ, nhưng vui vì họ không biết cách để vui. Cuộc sống đôi khi tính từng giây, từng phút. Nếu chúng ta ở hoàn cảnh đó, chắc chắn không có thời gian để nghĩ đến chuyện buồn. Hãy thay đổi cách nhìn vì chính cuộc sống của chúng ta.

Monday, July 6, 2009

SỰ CỨU GIÚP NƠI CHÍNH MÌNH

Hãy hình dung một người bị lạc trong rừng. Bóng đêm ập xuống và bao hiểm nguy của bóng tối len lỏi vào trong tâm trí họ. Người ấy biết rằng một bước đi sai lầm có thể làm cho anh ta rơi xuống hố sâu hay một cái đầm lầy nguy hiểm. Dã thú ẩn nấp trong bóng tối. Một trận bão đe dọa ...

Thình lình, người bị lạc đường nhìn thấy một người đang lang thang trong rừng. Anh hỏi đường ra. Người lạ thân thiện giúp đỡ ngay. Sau khi đi theo người lạ một lúc, người bị lạc nhận ra rằng người mà anh cho là người hướng dẫn cũng là người bị lạc như anh. Vì thế anh tách khỏi và tìm con đường của mình. Chẳng bao lâu, anh đi qua một người lạ mặt thứ hai. Người này tự tin mình có một tấm bản đồ chính xác hướng dẫn con đường thoát thân. Người bị lạc theo người cố vấn mới này mà đi, nhưng rõ ràng anh chàng này cũng là hạng lừa phỉnh và bản đồ của anh ta là sản phẩm của chính sự lừa dối mình. Người lạc đường tiếp tục lang thang với nỗi tuyệt vọng sâu hơn. Anh tình cờ gặp một người khác tự cho là mình biết con đường thoát hiểm, nhưng anh nhận ra sự tuyệt vọng không che giấu nổi trong đôi mắt của họ là họ cũng bị lạc như anh.

Rồi, trong khi lảo đảo bước đi, người bị lạc đặt tay vào trong túi áo tìm hơi ấm. Những ngón tay của anh chạm vào một vật cứng khiến anh yên tâm. Anh lôi ra một cái la bàn. Anh cười vui vẻ và mãn nguyện khi anh nhận ra rằng lâu nay nó vẫn nằm trong đó. Anh chỉ việc nhìn vào chính anh. Anh đã quá bận rộn hỏi han những người khác, đến nỗi anh đã quên không làm một việc cần thiết. Giờ anh đã tìm được sự cứu giúp nơi chính mình.

Sunday, July 5, 2009

BIỂN ĐÊM

Đêm cuối cùng của kỳ nghỉ hè ở Cửa Lò, tôi đi dạo một mình trên bãi biển. Tôi không muốn ai đi cùng. Chỉ một mình. Cảm giác một mình trước một khoảng không rộng lớn thật khác với những cảm giác khác: lặng lẽ, thư thái. Đây là lúc thích hợp nhất để suy nghĩ lại những gì đã qua, những điều tôi làm được và chưa làm được, những gì tôi sẽ làm trong tương lai, suy nghĩ về những con người, những số phận xung quanh tôi.

Tôi đã từ bỏ công việc mà mình yêu thích vì môi trường làm việc không mang lại cho tôi sự thoải mái. Tôi tìm đến một công việc mới, nhưng công việc mới cũng không đem lại cho tôi những thứ tôi mong đợi. Một lần nữa, tôi bỏ việc. Liệu có lần thứ 3 không? Đang băn khoăn xem đi tìm một công việc mới hay làm việc cho chính mình. Tìm một công việc mới thì có thể ổn định. Ai cũng thích con gái như vậy. Ổn định sau này còn có thời gian cho gia đình. Nhưng tôi không thích phải chịu ức chế một lần nữa. Có lẽ do bản tính của tôi, muốn làm việc trong sự thoải mái. Tôi đã quyết định làm cho riêng mình.

Dừng chân lại một lát, cảm giác những con sóng xô dưới bàn chân thật nhẹ nhàng. Dù thế nào thì sóng cũng vào đến bờ. Dù thế nào thì tôi cũng sẽ tìm được điểm dừng chân. Có ai đó từng nói: “Cuộc đời mỗi con người giống như một bản nhạc, có nốt thăng, nốt trầm.” Đúng vậy, bên cạnh những giây phút căng thẳng trong công việc, thì những phút thế này thật đáng quý.

Công việc rồi sẽ rất bận rộn. Liệu tôi có thời gian dành cho những thứ khác hay không? Có thời gian dành cho bản thân và những người thân của tôi hay không? Đến khi đó thì sao nhỉ? Mọi người có nhìn tôi bằng ánh mắt dành riêng cho những người tham vọng không? Nhiều lúc cũng tự hỏi mình: “Liệu mình có tham vọng không nhỉ?” Câu trả lời có lẽ là CÓ. Nhưng đó là điều tôi muốn làm và nó mang lại cho tôi niềm vui.

Lướt qua một đôi trai gái đang ngồi tâm sự trên bãi cát, chắc chắn đây là hai người yêu nhau. Trông họ thật hạnh phúc và ... rất lãng mạn. Chợt trong lòng nhen lên một cảm giác lạ, hơi trống trải. Chưa bao giờ tôi cùng người yêu đi dạo trên biển, cùng nhau ngắm biển đêm như thế. Nếu có dịp như vậy mình sẽ làm gì nhỉ? Tôi chợt nghĩ. Tôi cũng đã yêu, nhưng tất cả cũng chỉ như những con sóng, đến rồi đi rất nhanh. Giờ tôi không muốn nghĩ đến chuyện đó nữa. Muốn thư giãn và làm những gì mình thích.

Nghĩ đến mình rồi nghĩ đến những người xung quanh tôi. Người thì có cuộc sống gia đình ổn định, kẻ thì vẫn lông bông. Người có công việc tốt, thu nhập khá, kẻ thì thất nghiệp. Người khỏe mạnh, kẻ ốm yếu. Túm lại là nhiều hoàn cảnh, số phận. Có lúc muốn quan tâm đến họ một chút, nhưng có lẽ vì tự ái, nên họ không thích sự quan tâm đó. Thôi vậy, dù gì ai cũng có lòng tự trọng của riêng mình. Hãy để họ sống theo cách riêng của họ.

Dừng chân một lần nữa, tôi đứng lặng trước biển, cầu mong một điều, một điều ...