Saturday, December 25, 2010

TẠM BIỆT ANH! VĨNH BIỆT TÌNH YÊU CỦA CHÚNG TA

Anh vẫn đó, lạnh lùng, mạnh mẽ và quyết đoán. Không gì có thể xoay chuyển được ý nghĩ trong đầu anh. Chúng ta, những người thuộc về hai thế giới khác nhau, sẽ không thể nào hòa vào một. Em đã từng xem 1 bộ phim. Trong phim, nhân vật chính có nói: "Trên đời này không hề có hai thế giới, mà chỉ có hai người cùng nhìn về một hướng". Có lẽ vì trong phim nên nó khác xa cuộc sống hiện thực. Vậy nên bây giờ em vẫn tin là có hai thế giới.

Nhiều người nói chỉ cần tình yêu là đủ. Có lẽ vì chúng ta quá tham lam, nên tình yêu giữa chúng ta vẫn chưa đủ để kết gắn hai tâm hồn. Tình yêu đó vẫn còn, vẫn rất mãnh liệt. Nó vẫn ngày đêm gặm nhấm hai kẻ tham lam kia.

Anh biết không? Cuộc sống vẫn trôi. Thời gian vẫn chảy. Nhưng những kí ức của anh, khuôn mặt anh, giọng nói của anh, nụ cười của anh vẫn đứng yên trong tâm trí. Vẫn còn đó. In hằn thành sẹo. Đã đến lúc em phải giải phóng những kí ức đó. Đã đến lúc phải giải phóng chính em khỏi hình bóng của anh. Nó giống như con ve đang cố thoát khỏi cái xác bên ngoài. Sẽ rất đau đớn, nhưng chú ve đó sẽ trưởng thành hơn.

Còn 17 ngày nữa là sinh nhật anh. Chúc anh một sinh nhật thật vui và ấm áp!

Tạm biệt anh! Vĩnh biệt tình yêu của chúng ta!

LẶNG

Mưa hắt hiu. Mưa buồn. Lòng người ngổn ngang một đống tâm trạng.

Hôm nay là một ngày đặc biệt, nhiều người nghĩ thế. Nhưng với ai đó, chắc là không. Tự thưởng cho mình một ngày nghỉ, một ngày nghỉ theo đúng nghĩa của nó. Mở mắt là 7 giờ. Từ cái khoảnh khắc ấy cho đến khi tung chăn chui ra ngoài cũng là 1 quá trình đấu tranh nội tâm gay gắt. Cuối cùng cũng chui ra khỏi giường lúc 11 giờ 30 trưa. Oánh răng, rửa mặt. Cơm trưa anh dzai đã nấu sẵn. Sực thôi. Cái cảnh ngoài trời lún phún, gió bắc hiu hiu, mâm cơm nóng hổi. Chà chà, có mà ăn cơm không cũng thấy sướng.

Lại sang chiều bố nó rồi. Nhanh thật. Ngồi nhà thế này chán vãi. Lạnh thế này lũ gà cũng lẩn đâu hết. Đếch loanh quanh, lang thang trong sân như mọi ngày. Chắc chúng mày đang chồng lên nhau để lấy nhiệt đây (:P). Tạnh mưa rồi. Lượn.

Tranh thủ tí việc dưng mà việc bất thành. Lượn vào chợ cái. Lâu lắm chả có cái cảm xúc sọp ping. Vào thấy người còn nhiều hơn hàng. Mà chúng nó lắm tiền hay sao mà đi đông thế. Ngóng ngóng nghênh nghênh đến hàng bán đồ lưu niệm, dây buộc tóc, móc chìa khóa. Dòm thấy cụ rùa đang nằm trong ni-lon. Bắt 1 cụ. 19k. Chà, cụ cũng có giá phết đó chứ.

Lượn từ đầu đến cuối chợ, mua được 1 số thứ linh tinh tự thưởng cho mình. Cái balo trên vai nặng tổ bố. Thôi. Lượn tiếp thôi. Giời lại bắt đầu lún phún. Bố khỉ. Thế này còn lượn đi đâu được nữa trừ khi chui vào café. Hay lại café. Vào thôi.

Hôm nào cũng vào cái chỗ này 1 mình. Hôm nay cũng 1 mình. Nhưng tự nhiên lại chán tệ. Bình thường vào đây làm việc bán sống bán chết. Hôm nay nghỉ quyết tâm kệ bố việc. Chả có việc gì làm, chả có lí do gì, chả có đứa mẹ nào ngồi cùng. Nghĩ cũng chán thật. Đang định gọi 1 đứa đến trả tiền café thì trong quán lại vang lên cái bài Boulevard khỉ gió. I don’t know why you said goodbye. Just let me know you didn’t go forever, my love. Nghe xong lại thích ngồi một mình. Điên mất rồi.

Về nhà lại nghịch chú laptop. Gặp 1 chị online với cái status y chang ngày xưa ‘Nghiệt ngã’. Nhảy bổ vào hỏi chị ơi sao lại thế? Chuyện là thế này. Anh bạn 35 tuổi, mẹ già 86 tuổi, 1 chị dở, 1 chị ung thư máu, hôm qua trên đường đi công tác, xe tải đâm trực diện, chết tại chỗ. Chuyện ngắn. Nỗi đau dài. Tự nhiên thấy chạnh lòng. Cuộc sống nghiệt ngã.

Một ngày trôi đi. Lặng lẽ. Phẳng lặng. Bình yên đến mức trống rỗng.

LẠI HÂM RỒI

Đôi lúc tự hỏi cuộc sống là cái quái gì mà sao nghẹt thở thế? Phải rồi. Con người ta sinh ra cất tiếng khóc chào đời chứ có phải toét miệng cười chào đời đâu. Nhiều người dòm mình vẻ bề ngoài bảo con này sướng. Nghe xong miệng toét cười, trong lòng lâng lâng vì sung sướng nhưng đầu óc lại cho rằng đếch phải thế.

Nhiều lúc ngẫm đi nghĩ lại vẫn thấy mình sướng hơn 1 đống người. Nhưng lại có lúc ngồi nghệt, thấy đời mình cực kì khốn nạn. Hãy khóc, hãy khóc đi cho lòng nhẹ đỡ. Khóc để cho nỗi lòng tựa lên chính đôi vai mình. Khóc để nỗi buồn bung ra, để sáng mai thức dậy có đủ nghị lực đề giẫm đạp lên những khó khăn phía trước. Khóc cho hết nước mắt để mai lại được cười tươi rạng rỡ. Đang yếu đuối đi hay mạnh mẽ hơn? Không biết nữa. Trống rỗng.

Những lo toan đang cố bấu víu vào cái hư không. Tìm kiếm 1 điểm tựa mà sao khó quá. "Ở đời không có bước đường cùng" nhưng suy cho cùng, thoát đường cùng này cũng chỉ để đâm vào 1 ngõ cụt khác. Và cuộc sống âu cũng chỉ quanh ra quẩn vào mấy cái đường cùng ngõ cụt đó. Bi quan? Nhẽ vậy.

Lại khóc. Đó là việc duy nhất có thể làm được trong lúc này. Khỉ thật.

VÌ SAO ANH YÊU EM? (KHÔNG DÀNH CHO NGƯỜI DƯỚI 18 TUỔI)

VÌ SAO ANH YÊU EM?
Dzai: Vì chúng ta trái ngược nhau. Như các cụ nói hai cục nam châm trái dấu sẽ hút nhau.
Gái: (Tên thật là Chị Dậu) Ôi! Bill Gates của đời em!
Dzai: (Ngất)

VÌ SAO ANH YÊU EM?
Thằng ku: Vì anh không thể sống thiếu em.
Cái đĩ: Điêu vật!
Thằng ku: (Mắt chữ O, miệng chữ A)

VÌ SAO ANH YÊU EM?
Chày: Vì em là 1 người phụ nữ đảm đang, biết chăm lo cho gia đình.
Cối: Hãy đợi đấy!
Chày: (Nhe răng, mặt đần thối luôn)

VÌ SAO ANH YÊU EM?
Ong: Vì em là người luôn cởi ... mở.
Hoa: Tôi có phải là con điếm đâu? (Gào to tướng)
Ong: (Đờ người sau khi bị 1 cú ... đạp)

VÌ SAO ANH YÊU EM?
Adam: Vì em luôn luôn lắng nghe những gì anh nói.
Eva: (Khua tay, múa chân)
Adam: Ặc, con này câm bà con ạ! (Chạy mất tông ... Lào)

VÌ SAO ANH YÊU EM?
Trym: Anh điếu biết.
Bứm: (Chạy đến và ôm chầm lấy trym)

ỌC ỌC

Yesterday: Wake up - brush my teeth - wash my face - get dressed - no breakfast - go to work - work (online all the time) - eat lunch (sometimes not) - finish work at 9pm - go home - dinner - get online - go to sleep.

Today: Wake up - brush my teeth - wash my face - get dressed - no breakfast - go to work - work (online all the time) - eat lunch (sometimes not) - finish work at 9pm - go home - dinner - get online - go to sleep.

Tomorrow: Wake up - brush my teeth - wash my face - get dressed - no breakfast - go to work - work (online all the time) - eat lunch (sometimes not) - finish work at 9pm - go home - dinner - get online - go to sleep.

In conclusion 1: My life does seem easy and simple, peace and quiet, tiring and boring. Nothing is special. Hate it, sometimes.

However, I'm luckier than a death because I can wake up the next morning.

I'm luckier than a disabled because I can brush my teeth, wash my face, get dressed on my own.

I'm luckier than those who are starving in some African countries because I still survive without breakfast.

I'm luckier than an unemployed because I have a job.

I'm luckier than those who are living in remote area because I can get online all the time.

I'm luckier than other people because I have free lunch. (It's true)

I'm lucky when I have home to come back from work.

I'm lucky when I enjoy dinner cooked by my dear mom.

I'm lucky when I have a computer to get online.

And I'm lucky to have a bed for a good sleep.

In conclusion 2: Life is more valuable than I expect.

Mờ mình đang viết cái khỉ gió rì thía nhờ? Chuối hột. Ọc ọc.

NGÀY NGHỈ

Đại lễ - dân làng đổ xô ra cái bờ hồ ngắm. Nghe nói có cả đống người ngủ la liệt khu bờ hồ chờ đến sáng nay để xem cái duyệt binh rì rì đó. Nghe khí thế hừng hực thía mờ suốt từ ngày khai mạc đến ngày cõng mạc, mềnh chả bén mảng đến cái bờ hồ 'thân iu' đó chút nào. Vài đứa bạn nói đến đó đông lắm, người mày như con cóc nhành, nó chen cho bục ruột. Há há.
Papa và mama rậm rịch từ tối hôm qua. Hôm nay Đại lễ, papa chở mama đi chơi. Nghe mà đã thấy tình củm và lãng mạn chết đi được. Chỉ mong 2 cụ không lạc nhau. Lạc nhau trong cái biển người đó thì mama chắc chỉ ngồi cái góc kem Tràng Tiền mà mếu. Mấy chục năm rồi có ra cái Hà Lội bao giờ đâu. May mà cái Tràng Tiền nó vẫn còn quán kem. Chí ít ra cũng có thể ngồi đó trong khi papa chạy đi tìm. Chả là trước khi đi, hai cụ đã quy ước với nhau rồi. Nếu có lạc thì cứ tìm quán kem Tràng Tiền mờ ngồi. Khổ! Cái thời không có di động nó khổ thế đấy! Cầu mong 2 cụ đi chơi được vui!
Trái ngược với cái không khí náo nhiệt ngoài Hà Lội, cô ấm và cậu ấm vẫn khò khò ở nhà. Cậu ấm dậy trước, cho mấy con gà ăn. Để xem hôm nay chúng mầy có tòi được quả trứng nầu cho tau không? Cô ấm ngủ đến xế trưa mới dậy. Chà! Hôm nay yên tĩnh tệ. Chắc dân làng chạy hết ra xem cụ rùa roài. Hề hề. Hum nay papa và mama đi vắng. Không nấu cơm nữa. Ăn mì cho nhanh. Sẵn rau cải và trứng gà, tội rì không làm vài gói mì ăn cho sướng. Cô ấm định đi nấu thì cậu ấm cất cao giọng:
- Mày để tau nấu. Mày nấu ai mờ nuốt nổi.
- Thế anh nấu nhớ. Cô ấm trả nhời, mặt phởn cực.
Chả mấy khi được dư lày. Papa mama dắt díu nhau đi chơi. Ở nhà anh dzai lại nội trợ. Nhứt mềnh! Thôi xem phim nào! Tắt điện thoại cái đã. Kẻo chút nó réo hết việc lọ đến việc chai thì phiền!
Đợi chút, đi vệ sinh đã. Viết tiếp sau.
Xuống dưới nhà dòm bọn gà thích phết. Để xem nào. Lúc sáng tao thấy chúng mày kêu toáng lên, kiểu gì cũng phải cho tao được quả trứng chứ. Lần mờ đến cái chuồng gà. Khà khà! Đúng thật! Tối nay tao lại có trứng ăn, mặc dù trưa nay anh em tao đã xơi 4 trứng của mầy roài. Hehe. Thôi để tao lại cho chúng mày ít thóc. Sáng mai lại đẻ trứng cho tao ăn nhé!
Chui vao vườn đổ thóc vào cái máng mẻ, 4 mống gà hì hục mổ. Một con còn nghển cổ định mổ trên tay mềnh. Suýt mềnh đạp cho phát. Dòm xa ở góc vườn có cái rì xanh xanh. Hóa ra là quả bưởi rụng. Mẹ, chắc bọn gà nhảy nhót trên cây bưởi nhiều quá khiến nó rụng đây mờ. Chả lẽ tao lại vét hết số thóc còn lại, đếch cho chúng mầy ăn nữa. Bực cái thái độ.
Ngước lên cái lồng chim. Con Két này còn chẳng thèm nhìn mặt mềnh. Cứ xoay người dòm nó thì nó lại xoay đít về phía mềnh, đầu thì cúi ngầm, mắt liếc đằng khác. Chắc lâu không dòm đến nó nên nó giận. Chắc phải tậu 1 con Két mái nữa về cho mầy. Cứ đợi đấy.
Chậc chậc. Có mỗi việc xuống đi vệ sinh mà cũng làm được ối việc.
Một ngày trôi đi không công việc, không chuông điện thoại, không giấy tờ, không email, không họp hành. Chà! Đây mới là cuộc sống!

MỘT NĂM

Hình ảnh về những đoạn đường cách đây 1 năm khi nó đến thăm anh vẫn còn nguyên trong tâm trí. Hôm nay, trở lại con đường đó, vẫn không có gì thay đổi. Bác xe ôm tốt bụng chở nó vào tận khu anh an nghỉ. Nhảy xuống mảnh ruộng, nó dòm mãi mà không thấy anh. Cỏ mọc tốt quá. Nó phải lấy tay vén từng búi cỏ để xem tên. Cái này không phải. Cái bên cạnh cũng không phải. Cái nắng mùa thu mà sao vẫn rát vậy? Chạy đến chỗ gần 1 con bò đang ăn cỏ. Nó hiên ngang đứng trên 1 ngôi mộ, hồn nhiên gặm những dúm cỏ xanh rờn. Tiến đến gần. Ò ... ò ..., nó nghển cổ nhìn, trông có vẻ nó như muốn hỏi: "Mày định tìm ngôi mộ nào?". Mịa, đúng là cái giống bò. Tao mà tìm được thì đã đếch đến gần mày. Lấy tay bới túm cỏ. Lại không đúng rồi. Nó thất vọng. Trong đầu nó tự nhủ: "Anh à! Em đến thăm anh này. Anh ra đón em đi!". Tiến đến ngôi mộ phía sau. Anh đây rồi!

Ngôi mộ anh nằm đã xanh hơn bởi cỏ. Tấm bia ghi tên anh bằng chữ vàng mà sao em lại không nhìn thấy nhỉ? Tệ quá! Đợi chút. Em có mua hoa quả cho anh đấy. Em không biết anh thích ăn quả gì nên tạm mua quả em thích. Không ăn được thì cứ để em ăn cho nhé! Một năm rồi mới gặp lại anh. Anh thế nào? Sống ở đây có buồn không? Anh về đi! Về nói chuyện với em 1 chút. Cũng lâu rồi anh em mình không ngồi trà đá với nhau nhỉ? Hôm nay em không mang trà đá mời anh. Em mang rượu đấy! Không biết uống nhưng em biết rót. Em rót cho anh nhé!

Anh à! Thời gian trôi đi nhanh quá. Đã 1 năm rồi đấy. Vậy mà em cứ ngỡ mới chỉ hôm qua. Anh từng nói thế giới chỉ là sự di chuyển hỗn độn của 1 đống ADN. Và khi cái đống ADN đó dừng thì thế giới cũng kết thúc. Anh đã chọn 1 thế giới kết thúc để cho em cái thế giới bắt đầu. Chén rượu này em uống để cám ơn anh đã chọn điều tốt đẹp cho em!

Anh về đi. Về để nghe những điều em nói. Cảm giác có lỗi lúc nào cũng đè nặng lên kí ức của em. Hình ảnh của máu, nước mắt và nỗi đau xé lòng không bao giờ tan biến. Nhưng cũng có lẽ vậy, em thấy cuộc sống của em giá trị hơn. Vì nó được đổi bằng chính cuộc sống của anh. Xin lỗi anh! Em thật lòng xin lỗi anh! Xin lỗi anh nhiều lắm!

Nhìn tấm bia, nhìn đám cỏ, nhìn lũ cò trắng nhởn nhơ. Em thấy buồn anh ạ!

KHỈ THẬT

Ghét nhất mỗi lần tắt điện, trùm chăn, nhắm mắt rồi mà vẫn phải bật dậy bật con máy tính online. Đếch ngủ được. Bực!

Bật máy lên rồi, mắt lại ríu lại. Bực hơn!

Khốn!

Chẹp! Già rồi nên lẩm cẩm đây mờ. Bố khỉ!

Thursday, September 2, 2010

TÔI LÀ AI?

Tôi kết hôn với một góa phụ. Vợ tôi có một con gái đã lớn.

Cha tôi phải lòng con gái của vợ tôi, kết hôn với nó, vậy cha tôi trở thành con rể tôi, còn con gái của vợ tôi trở thành mẹ tôi.

Vợ chồng tôi sinh được một con trai, vậy cha tôi là anh rể của con trai tôi, còn con trai tôi là chú tôi, vì nó là em của con gái của vợ tôi.

Rồi vợ của cha tôi lại sinh một con trai. Đó chính là em trai tôi và cũng là cháu ngoại tôi, vì nó là con của con gái của vợ tôi.

Luận ra thì vợ tôi chính là bà ngoại tôi, vì nàng là mẹ của mẹ tôi. Tôi là chồng nàng đồng thời là cháu ngoại của nàng. Mà chồng của bà ngoại phải là ông ngoại, vì thế tôi chính là ông ngoại của tôi.

p/s: tìm được thì có mà vỡ mồm

CONVERSATION

nhợn: e bẩu

ting ting: oạch. chưa ngủ à

nhợn: ngủ j. vừa ăn xong

ting ting: vừa về. chả ăn gì thêm

nhợn: e cũng 10h mới về đến nhà. gọi điện nhờ mấy đứa mãi

ting ting: dạy MC à?

nhợn: vâng

ting ting: nhờ được đứa nào rồi?

nhợn: nhờ được cái Nh ngày mai. còn ngồi làm chỉ dẫn cho nó nữa

ting ting: ực. mệt nhể

nhợn: thế. 10h kém mới về. còn phải nói mãi với chị HT nữa

ting ting: uh. tình hình là đíu biết ngày mai có dậy sớm được ko? nhũn mẹ nó rồi.

nhợn: e chỉ xin đc nghỉ 1 tuần thôi chị ạ, còn tuần sau chắc e tham gia buổi chiều, thông cảm cho e, có gì chỉ bảo e sau

ting ting: okie

nhợn: hôm nay uống nước dư lào?

ting ting: ngồi uống nước mà chả nói mấy. mắt ríu lại. chúng nó chửi lên chửi xuống

nhợn: khiếp. sao đi đâu cũng bị chửi là dư lào. đi ngủ đê

ting ting: giờ lại đíu bùn ngủ. chó thía. số chó chứ đíu phải người

nhợn: thôi ngủ đi. e vừa ăn mì. no quá. điếu ngủ đc

ting ting: mịa. dòm mầy ăn thèm thật

nhợn: uh. e Nh vừa gọi điện hỏi mấy phát

ting ting: ặc

nhợn: đang online diện kiến

ting ting: đêm nay mầy cũng đíu ngủ đc ngon đâu. bà chắc thía

nhợn: oạch. ngủ như trâu. tin đi

ting ting: ờ. quy ước hôm nay tao tin mầy

nhợn: e bểu. xem lịch chuyên gia chưa. gửi cho e thằng chim sẻ phát

ting ting: kệ bố nó. mai gửi

nhợn: ờ. mai gửi cũng ko sao

ting ting: giờ lày là giờ lào mà còn việc. làm để chết hử

nhợn: ờ. mai mặc C gì ấy nhờ?

ting ting: đíu mặc gì có khi lại hay

nhợn: như 2 con ting ting xổng chuồng. hố hố

ting ting: kệ mự thiên hạ. cứ mặc theo cách của mềnh. hề hề. mai bà mặc quần jeans áo phông đeo máy tính cho gọn. mặc váy lằng ngoằng rách mẹ cái thì nhục

nhợn: ờ. cụ bà mặc thế đẹp nhứt ấy

ting ting: đíu có cái nều điệp

nhợn: e làm chó gì có cái nào đẹp

ting ting: tại cái bo đì xấu lém roài

nhợn: thì iem có khá hơn đâu

ting ting: hay mai nổi hứng đi sắm vài quả điệp điệp chút. khu Cầu Giấy có cái chợ SV rẻ nhứt HN đới.

nhợn: ngon!

ting ting: thế ruyệt nhớ

nhợn: tối mai rảnh còn giề

ting ting: bà đíu biết. ko khéo lại phải quay về con A ấy chứ

nhợn: điếu biết

ting ting: nầy. cái còn-vơ-sây-sần nầy mà post lên bờ nốc thì nổi tiếng phải bít

nhợn: cho đê

ting ting: cho nhế. vì đíu có tên tuổi gì, thiên hạ chả bít mình là ai

nhợn: hé. nhớ để tên ting ting và nhợn nhế

ting ting: haha. tau đọc lại. bùn cười quá. thôi để tau edit lại rồi post lên. làm náo loạn giang hồ phát

nhợn: e bểu. vậy để thế nầy. tinh tinh và nhợn

ting ting: ừ. nghe đáng iu hẳn. mẹ. NT bảo mai mang hợp đồng qua kí. thằng dê trắng tuần này trống hết hử?

nhợn: vâng

ting ting: ok. vậy cho dê trắng qua NT

nhợn: chị xem schedule ấy

ting ting: mịa. đã bỉu về nhà là ko xem xỏ gì sất

nhợn: vâng

ting ting: thôi ngủ đi. chị đang mail cho dê trắng

nhợn: ok. nhợn iu ting ting cực. hú hú

ting ting: ting ting iu nhợn cực. hí hí hí

nhợn: éc ọc ọc

nhợn: <3

ting ting: chụt chụt

nhợn: điếu cho đoạn nầy lên bờ lốc đâu. người ta tưởng 2 con lesbian

nhợn: thôi. tắt đây. ting ting đi ngủ đi.

ting ting: uhm

Nguồn: somewhere on the earth

Saturday, August 7, 2010

GỬI ANH GIỌT NƯỚC MẮT CUỐI CÙNG

Gửi anh yêu!

Đêm nay. Lại một đêm nữa khó ngủ. Hình bóng anh cứ quanh quẩn đâu đó mà không thể nào hiện rõ nên hình hài. Cái bóng ấy lại khiến em đau. Quằn quại, đau đớn, vật vã. Có những lúc tưởng như nghẹt thở vì tiếng nấc không thể bật ra. Quanh quẩn trong đầu vẫn là vô vàn câu hỏi "Tại sao?" mà câu trả lời sao nhạt nhòa quá. Và trong cái không gian tĩnh lặng ấy, lại nghe thấy một giọng nói ngày nào vang lên. Và ... bật khóc. Nước mắt không thể vơi đi nỗi đau, không thể xóa bỏ hình ảnh anh trong mắt em. Nhưng ít ra nó cũng khiến con người mềm đi và dễ chìm vào trong giấc ngủ.

Kí ức về anh nhiều quá. Và kí ức này sẽ đè nặng trên đôi vai em trên cả quãng đường còn lại. Cho dù biết đoạn đường phía trước còn dài và sức em đã cạn, nhưng em vẫn phải bước tiếp thôi, anh! Vì em biết anh không muốn nhìn thấy em quỵ ngã.

Anh yêu! Đây sẽ là những giọt nước mắt cuối cùng em dành cho anh, dành cho tình yêu này. Chúc anh nơi phương trời xa xôi sẽ luôn bình yên và hạnh phúc!

Nhớ về anh!

Nguồn: mdnnl

MẸ TÔI

- Rau này bán thế nào?
- 5 ngàn 3 mớ
- 3 ngàn 3
- Đéo gì. Rau ngon thế này còn kì kèo. Bình thường là 6 ngàn 3. Muộn rồi muốn bán cho nhanh còn về. Mua được thì mua. Không mua tao bán cho đứa khác. Thiếu đéo gì đứa mua.
- Gớm cái bà này chua ngoa. Nói rồi người mua cúi xuống đảo đảo, chọn chọn.
- Gớm! Mày! Mua có nhiều đéo đâu mà bới kinh thế.
- Thì cũng phải chọn chứ. 15 mớ. Thêm 1 mớ vào đây.
- Thôi, đứng. Tao đéo bán thế được. Rau 1 đồng rưỡi lại ra đồng tư.
- Khiếp cái bà này! Bán đéo gì mà cứ như đuổi khách.

Đó là một cuộc mua bán chóng vánh của những người nhà quê. Mà cũng chả biết bà nào quê hơn. Bán xong mẻ hàng cuối ngày, bà lóc cóc ra đứng bến xe buýt. Trời mưa tầm tã. Bà đứng đó, trùm cái áo mưa trông bệu rệch cực. Hai cái sàng chống xuống chân. Mà hôm nay thế đếch nào mà xe buýt hết đỗ trên lại đỗ dưới, cách cái cột bà đứng đến hàng mấy chục mét. Chạy đến nơi thì xe nó đã xả khói đi bố mất. Bà bực mình "Tiên sư bố chúng mày!"

Mấy chuyến xe qua đều như thế. Bà thộn ra không biết là có đứng đúng bến xe hay không. Quay sang hỏi một con bé sinh viên. Nó nói đúng. Nhưng giờ cao điểm, xe đông, nó hay đỗ lung tung rồi bỏ bến. "Bố chúng nó. Nó bỏ thì cũng phải nói cho người ta biết chứ. Dân nhà quê chúng tao cũng chả đến nỗi", bà cứ đứng lẩm bẩm.

Gần 1 tiếng đồng hồ. Trời vẫn mưa. Hai chân đã mỏi nhừ. Cái lưng cũng mỏi nhừ vì cúi mò mò để vớt những đám rau bị ngập nước suốt cả ngày trời. Mãi cũng có cái xe 'phúc hậu' đồng ý cho bà cụ leo lên. 'Ối ối!', bà kêu toáng, chân thì loạng choạng vì chưa kịp đứng vững thì cái xe đã lao đi. Xe đông, không có chỗ bám. Bà cụ có mấy khi đi xe buýt đâu. Khổ. Chưa kịp bấu víu thì có cái thằng nào ấy, nó cầm 1 tập vé trên tay. 'Vé, bác ơi!' Bà cụ loay hoay mãi mới lấy ra được 2 tờ 2 ngàn ẩm ẩm vì nước. Cái thằng ấy lại đếch xé vé cho bà. Bà lại lẩm bẩm "Mày ăn không mấy mớ rau của bà cũng sẽ không yên đâu".

Đi được 1 đoạn, cái xe sóc nẩy lên. Mẹ. Chúng nó đang làm đường. Đào hết chỗ này đến chỗ kia. Bà mà chịu sóc kiểu này thì cũng khối thằng ngã xe mà chết. Chả là có nhiều đoạn chúng nó mổ xẻ. Những vết xẻ tạo thành những rãnh lớn. Đi cái loại xe êm nhứt thì cũng phải ... dập một số thứ. Thế nên bà cụ nói thế, âu cũng có lí.

Mùa mưa bão đến. Chỉ khổ nhứt nhà quê. Đường xá ngập thì cũng chả sao, chứ cái ruộng mà ngập thì chết đói nhăn răng hết. Mới mưa có 2 - 3 ngày mà ruộng nào ruộng nấy đã ngập hết. Vài luống rau cải bà cụ chăm chút gần đến ngày ăn thì ngập. Mẹ. Không nhanh ra vớt thì có mà chả còn đếch gì mà ăn. Mới sáng dậy, trời vẫn mưa như trút nước, một mình bà cụ với cái áo tơi mỏng bay, đội cái nón đã ngả màu thâm đen, đội mưa ra vớt rau về bán. Lúc đầu hăng vì cứ được sàng nào lại lon ton về chợ bán hết sàng đó, rồi lại quay lại ruộng bòn tiếp. Nhưng sức người chứ có phải sức trâu đếch đâu. Mệt. Về nhà ăn tạm được miếng bánh, nghĩ 'Mẹ, không vớt nhanh, chiều nó ủng thì ăn cứt'. Thế là lại bỏ miếng bánh đó, hùng hục ra ruộng vớt tiếp.

Mẻ rau cuối cùng thì không bán được ở chợ quê nữa vì dân làng 4-5h chiều là ở nhà rồi, còn ai ra chợ nữa. Bà cụ lại lọc cọc bò ra tận chợ thị trấn. Co kéo mãi cũng hết mẻ hàng. Đợi chuyến xe về đến nhà thì người cũng nẫu rồi, nói đếch gì đến cơm nước.

May có cái điện thoại. Bà quay số và gọi. "Hôm nây tau không thổi cơm. Mày mua cái gì đó về ăn nhé!" Ra là gọi cho mụn con gái.

Nó đỗ xe với 3 suất xôi nóng. Bà cũng đã sẵn sàng với bữa tối muộn màng. Mở hộp xôi ra, bà khẽ hỏi:

- Mầy mua bao nhiêu 1 hộp?
- 15 ngàn ạ.
- Ối giời ơi, bằng mấy mớ rau của tau. Phí cả tiền. Lần sau không mua nữa.

Cô con gái đần ra. Hối hận khi mình đã nói thật.

Biết sao được. Nhà quê mà. Đâu có phải thành phố. Phải dòm thấy cái cảnh bà cụ nai lưng hứng mưa bòn rút từng cọng rau thì mới thấy bữa tối ấy mới thật là xa xỉ.

Ôi! Mẹ tôi!

HƯ KHÔNG

Tỉnh giấc không biết lần thứ bao nhiêu. Trời vẫn tối. Bóng đêm vẫn đè nặng lên những mảng sáng yếu ớt của ngày mới. Vẫn tâm trạng ấy. Muốn nhặt nhạnh những mảnh đêm để ghép thành 1 khuôn mặt, nhưng dường như vẫn thiếu một mảnh ghép nào đó khiến cho khuôn mặt ấy vẫn ẩn hiện trong thế giới của những noron. Muốn pha trộn mọi thứ âm thanh tĩnh mịch của màn đêm để ra 1 giọng nói, nhưng dường như cái thứ âm thanh hỗn độn đó không thể cô đọng thành cái giọng mà vẫn thường nghe. Nỗi nhớ đang chà xát từng tế bào não bộ, ngấm sâu vào từng hồng cầu đang chạy qua tâm can. Muốn rạch nát màn đêm, bới tìm hình bóng ấy. Xung quanh vẫn lặng lẽ. Hư không.

Đầu bên kia của nỗi nhớ. Vật lộn, giằng xé với những ý nghĩ điên cuồng. Nghe bản không lời của bài Cát bụi, thấy yếu đuối. Định lên tiếng trách cuộc đời nhưng cổ họng lại nghẹn ứ. Nước mắt tự nhiên rơi. Và một hình bóng nào đó chợt hiện lên trong ánh mắt nhạt nhòa. Tiếng nấc rơi tõm vào vào khoảng đêm.

Khoảng cách về không gian, thời gian và cả lí trí, những mâu thuẫn nội tâm khiến nỗi nhớ ngày càng điên đảo.

PAPA MAMA

Hum nay Chủ nhựt, tớ quyết định dzề nhà sớm măm măm. 9h10 tối tớ có mẹt ở nhà roài nhớ. Vừa dựng con xe máy ở sân, thấy mama tớ đang gội đầu. Vớ được mềnh, mama hỏi luôn: "Mầy xem giúp tao xem cái chai nầy có phải dầu gội đầu không?". Tớ giật mình vì nhớ có một lần mama gội đầu bằng sữa tắm của tớ. Khổ! Mama có bít tiếng Anh đâu. Làm sao phân biệt được đâu là shampoo đâu là foam. Hớ hớ . Tớ cúi xuống cầm cái chai lên. May quá mama ạ, nó là dầu gội thật. Mama phàn nàn lun: "Sao tao chẳng thấy bọt biếc gì nhở?" Tớ chả biết nói thế nào, vì mama đang dùng quả ... X-men của ông anh giai. Ối giời ạ! Tớ bấm bụng cười không dám nói gì ngoài câu: "Loại này nó thế! Lần sau mẹ dùng loại khác ý"

Bữa tối chỉ có mama và tớ. Papa tớ hum nay phải trực đêm. Hum nay cơm ngon. Có món rau cải xanh luộc, cà bát muối, và món trứng gà rán. Gà nhà tớ đẻ tròn trịa hẳn hoi nhớ. Tớ thì bình thường về nhà là ăn au bù nên ăn rau hùng hục, nhồm nhoàm, dòm không giống kiểu ăn của con gái cho lém. Mama tớ gắp miếng rau đầu tiên, nhai từ tốn. Miếng thứ hai từ tốn hơn. Thế rồi mặt mama tớ tự dưng ... đần ra nhế. "Chả nhẽ bố mày hôm nay lại không rửa rau?", mama chắc mẩm. Rồi mama quay sang hỏi tớ: "Mày có thấy sạn không?". Tớ ăn nhoàm nhoàm thế thì biết được cái gì. "Không mẹ ạ!". Đáp xong tớ lại nhoàm nhoàm.

- Mày bấm máy bố mày cho tao.
- Hơ! Để làm gì ạ?
- Mày cứ bấm cho tao.

Tớ răm rắp nghe nhời, quay số papa tớ. Ở đầu dây bên kia không biết papa tớ nói gì, nhưng đại thể là cuộc nói chuyện dư lày:

- Ông hôm nay không rửa rau à?
- Ô hay! Tôi thấy rau thái sẵn để trong tủ lạnh thì phải rửa rồi chứ. Giọng papa vẫn bình thản lém.
- Cái ông này chán thật. Chiều tôi ngồi nhặt rau trước mặt ông. Thái xong tôi nói thôi đằng nào tối cũng phải rửa, cứ bỏ vào cho tươi đã. Thế ông không nghe thấy à.
- Ôi xời. Ai thèm để ý bà nói gì.
- Ông cứ tàm pha tầm phơ. Chỉ có chết mẹ con tôi.

Cúp máy.
Mama tớ nghiêng bát canh. Canh đục ngấu toàn sạn thế này. Bố mày làm ăn chán thật. Quay ra quay vào, bát rau đã gần hết. Tớ ăn mừ. "Thôi, sạn mẹ để con ăn cho, càng có sức đề kháng". Tớ đang nhe răng thì mẹ tớ quạt luôn: "Kháng với chả khiếc"

Những quả cãi nhau như thế này như cơm bữa ấy. Dưng rõ ràng hum nay papa tớ đảm đang mà lại không được công nhận. Tội nghiệp papa. Nhưng rõ ràng là mama tớ DUYÊN và papa tớ ĐÁNG IU thật

NGU VÃI

ôm nay tự dưng hứng, trên đường về hát vu vơ mãi cái bài hát tiếng Anh khỉ gió của bọn nhóc. Một tay cầm lái, 1 tay bắt lấy tay kia. Cái đường rộng bỏ bố, thế mà thế đếch nào đâm ngay vào hòn gạch mẫu giữa đường, chẹo tay lái, suýt ngã. Ngu vãi.

Có hôm ngồi tỉ mẩn, lại ngứa tay, cậy quả móng chân vãi máu. Hôm sau ngón chân ấy sưng vù, đếch đi được giầy. Ngu vãi.

Kết luận: Những lúc còn lại khôn ... vãi chưởng

Tuesday, June 15, 2010

BLOG NHỚ

Không biết tự bao giờ đã trở thành thói quen mỗi khi bật máy lên là phải vào ngay cái blog ấy. Hôm qua có câu blast mới. Hôm nay có 1 bài mới. Đọc từ từ, chậm rãi từng câu từng chữ để không bị bỏ sót chữ nào. Và mỗi con chữ ấy cứ từ từ đi vào da thịt, đau như những vết cứa.

Bài viết hiện lên hình ảnh của ta, tâm trạng ấy cũng của ta, cảm xúc ấy cũng của ta, tự hỏi sao lại giống đến thế? Ta yêu thương, khao khát, đam mê, cồn cào. Ta chửi rủa, thù hận, đay nghiến. Yêu và hận song hành khiến đầu ta điên, tim ta nát. Muốn lật tung bài viết, bới tìm tác giả của nó, hỏi vì nguyên cớ nào lại viết được cảm xúc của ta. Bất lực.

Mất bao lâu để tìm kiếm 1 người trong số 1 triệu người và rồi để mất người ấy chỉ sau một tiếng tick tắc của kim đồng hồ? Để rồi sau tiếng tick tắc đó, quãng đời còn lại chỉ còn là 1 nỗi ám ảnh. Thật trớ trêu. Những câu từ trong bài viết là dành cho ta, nhưng ta không thể nào cầm nắm, chiếm giữ được nó. Nó đang cười nhạo ta, sỉ vả ta. Ôi! Nỗi nhớ!

Nhớ 1 nụ cười rạng rỡ, 1 khuôn mặt xạm vì nắng, 1 giọng nói "đểu đểu", 1 ánh mắt dịu dàng. Nhớ âm thanh của bàn phím, tiếng nhạc Trịnh buồn buồn, tiếng nhạc Vàng nghe não nuột và cả tiếng cười không thành tiếng mỗi khi có 1 câu chuyện vui. Giờ chỉ còn là tiếng thở dài của thời gian, âm thanh tĩnh mịch của căn phòng trống, nhạt nhòa, ảm đảm. Nỗi nhớ lúc lúc cuộn xoáy, lúc lắng xuống, dìu dịu nhưng cũng đủ để khiến ta đau.

Tuesday, June 8, 2010

ANH - Phần 2

Kể từ cái giờ phút đau buồn khi hai đường thẳng tách ra, nó không ngừng tự hỏi: "Vì sao?". Nhiều khi nghĩ lại những anh và nó nói chuyện với nhau mà tự bật cười một mình, xong rồi lại ứa nước mắt. Buồn nhỉ? Bên phương trời xa xôi kia, tâm hồn anh vẫn chưa lặng. Chắc nó còn điên đảo một thời gian trước khi tạm lắng xuống. Nơi anh sống gần với biển. Những lúc thế này, chỉ có biển mới có thể giúp anh trải lòng. Ngồi trước biển với bao con sóng nhẹ nhàng xô bờ cát, nhưng có lẽ con sóng trong lòng anh dữ dội hơn thế nhiều lần. Anh nghĩ đến nó, con bé chả có chút gì gọi là xinh đẹp nhưng được cái "nội dung". Nó chỉ thoáng qua đời anh như một giấc mơ. Và sự thật là anh đã từng mơ về nó. Tỉnh dậy, anh thấy mình rất hạnh phúc. Chính anh cũng không hiểu vì sao hạnh phúc. Anh nhớ lại những lời nó nói và cũng bật cười. Những câu mà cả hai anh em cũng quy ước. Chắc cũng chỉ có hai người mới có thể hiểu được những câu đó. Hai cái đầu "thông minh" mà. Quay lại với thực tại, anh thấy buồn và thất vọng. Anh đã nuôi bao hi vọng để có ngày về gặp nó, được ôm nó vào lòng, được nghe nó luyên thuyên, được chơi bóng cùng với nó, ... nhưng cái ngày đó có lẽ chỉ là trong mơ. Mà có khi bây giờ anh cũng không thèm mơ tới.

Anh bỏ phòng thí nghiệm ra ngoài lan can hút thuốc. Khói thuốc dày hơn và nhiều hơn tỏa kín cái khuôn mặt gầy xạm của anh. Không hiểu do màu trắng của khói hay do màu thời gian mà tóc anh đã lốm đốm. Hoàng hôn nơi đây nhạt nhòa, càng khiến anh nhớ quê hương da diết. Anh nhớ mẹ, nhớ lũ trẻ con, nhớ Hà Nội. Liệu trong cái kí ức xa xôi ấy, có chỗ nào dành cho nó? Câu trả lời là có. Nhưng kí ức về nó chắc cũng chỉ nhạt nhòa như bóng hoàng hôn nơi xứ người. Lặng lẽ trở lại cái phòng thí nghiệm, công việc vẫn đang chờ đó. Cả đống nghiên cứu cũng đang chờ anh làm. Và chắc cũng chỉ trong thời gian ngắn nữa thôi, hình ảnh nó chỉ còn là một dấu chấm giữa vùng trời rộng lớn.

Trong đầu nó giờ lại ngổn ngang một mớ mâu thuẫn. Đôi khi nó muốn buông xuôi để mặc số phận. Hai đường thẳng song song sẽ chẳng bao giờ có thể cắt nhau. Nhưng nếu buông xuôi thì lại không đúng với tính cách của nó. Với nó 'không gì là không thể'. Nó nhớ lại điều anh từng nói: "Nếu thích thì phải dành lấy về mình". Liệu nó có nên đấu tranh để có được điều nó muốn? Và nó quyết định giải quyết những mâu thuẫn đang luẩn quẩn trong đầu.

Đáp xuống sân bay nơi đất khách quê người, nó cảm thấy thế giới này thật rộng lớn với nó. Nó sẽ phải làm gì trong những ngày sắp tới?

Monday, June 7, 2010

ANH

"Anh bậy bỏ mẹ!" - đó là ấn tượng đầu tiên của nó về anh. Lần đầu tiên nó nói chuyện với một người bậy một cách thoải mái như thế. Hoặc có thể nói chuyện với rất nhiều đứa bậy dưng chả thằng nào dám nói bậy một cách trần trụi như anh. Anh đếch đẹp dzai, dòm được thôi. Chỉ có hàm răng thì có thể sánh ngang với bọn châu Phi: phải công nhận đẹp. Bởi thế cho nên khi cười, cái mặt cũng bớt xấu đi một chút. So với các cụ 70, 80 tuổi thì anh trẻ cực, dưng so với bọn 9x bây giờ thì anh ... già khú đế. Thế mờ giờ vẫn chửa có gái nào dòm. Đểu thật!


Anh sinh ra và lớn lên ở một vùng quê, tuổi thơ tạm gọi là ... êm đềm, vì chí ít ra cũng không đến nỗi dặt dẹo lắm. Đỗ Đại học rồi đi học ở thành phố, anh cũng trải qua một thời "thổ tả". Có lẽ những điều đó đã tạo nên một con người như anh bây giờ.

Nhận học bổng. Rời Việt Nam. Qua Nhật đến nay đã được gần 4 năm (1 năm 3 tháng nữa là anh sẽ về nước). Công việc của anh ở đó chỉ là 'chọc chọc, hút hút', 'làm tình' với mấy cái ống nghiệm đến tận 11h, đôi khi đến 12h đêm. Thỉnh thoảng 'dửng mỡ' phải ra ngoài lấy mẫu xét nghiệm rồi lại về phòng thí nghiệm 'chọc chọc, hút hút'. Công việc nghe cũng đã đủ chán, nói đếch gì đến người.

Ấy vậy mà anh - con người ấy - đã thực sự khiến nó phải dừng công việc hiện tại để suy nghĩ nhiều hơn về một thứ, tạm gọi là tương lai. Anh hay cực! Đó là ấn tượng khác của nó về anh. Cái ấn tượng nói bậy kia chỉ mở màn cho hàng loạt những ấn tượng khác về sau. Anh thành thực đến trần trụi. Nhiều lúc nói chuyện đến chảy nước mắt. Đếch phải cảm động mà vì buồn cười đến nỗi nước mắt bắn tung tóe. Nhiều chuyện bậy bỏ mẹ thế mà cũng mang ra nói như không có gì. Thế mới đểu. Cuộc đời này có mấy lúc được sướng thế chứ? Anh thông minh. Điều đó là chắc chắn. Vì không thông minh làm sao nói chuyện được với người ngu như nó. Há há. Anh mạnh mẽ trong ý chí dưng lại yếu đuối trong tình cảm. Chả như nó. Nó mạnh mẽ tuốt.

Anh và nó có nhiều điểm tương đồng thế nên mỗi khi gặp nhau thì tranh nhau nói không hết chuyện. Đôi khi tự nhủ: "Thế đếch nào lại nói được nhiều thế?" Chả hiểu. Nó nói 1, anh hiểu 10. Anh nói 10, nó hiểu 10,5. He he. Tạm quy ước là hiểu nhau. Những buổi nói chuyện cứ ngày một nhiều lên. Thời gian nói chuyện cũng dài hơn. Chủ đề trong mỗi câu chuyện cũng ... bậy hơn và khi không có câu chuyện nào thì bỗng dưng thấy ... nhớ.

Sự thật này khó có thể tin được. Cả anh và nó đều tưởng tượng trong đầu đến ngày anh và nó gặp nhau. Anh nói sẽ đưa nó đi câu cá bằng ô tô và khi về sẽ thuê 1 chuyến xe bò để chở cá. Nghe đã thấy lãng mạn đếch chịu được. Kệ thôi. Cứ tưởng tượng đê. Chính phủ có oánh thuế cái sự tưởng tượng của anh em đâu mà sợ. Nó mong muốn được gặp anh. Mong muốn được áp đôi bàn tay lên má anh mỗi khi anh mệt mỏi. Mong muốn được sà vào lòng anh, giụi giụi cái mặt vào ngực anh và luyên thuyên một vài điều mà anh chắc sẽ chẳng để ý tới. Anh cũng mong muốn được gặp nó để xem con bé mồm mép tép nhảy (mà nhảy toàn câu bậy) như thế nào mà lại khiến một lão già khú như anh phải nhớ đến. Muốn ôm nó vào lòng, muốn được nghe nó huyên thuyên và tất nhiên cũng chả thèm quan tâm nó đang luyên thuyên cái gì. Muốn được chơi cùng nó, mặc dù toàn trò trẻ con. Anh nói anh và nó giống như hai đường thẳng trùng nhau, vô số những điểm chung. Có thể. Nhưng hai đường thẳng trùng nhau thì chỉ cần 1 khoảng cách rất rất nhỏ cũng có thể tách chúng thành 2 đường thẳng song song, không bao giờ cắt nhau.

Câu chuyện nào thì cũng đến hồi kết. Hai đường thẳng trùng nhau thậm chí chả thèm cắt nhau tại 1 điểm mà bị thành hai đường thẳng song song. Lí do thì có cả sọt. Nhưng suy cho cùng là lỗi của nó. Cái lỗi này to cực kì luôn và không bao giờ có thể sửa chữa được. Nó buồn. Anh buồn. Và lẽ ra, anh không nên buồn đến thế. Chả trách được ai. Cuộc sống mà. Nó thích trêu đùa giễu cợt ai thì trêu. Anh mong nó hạnh phúc. Nó cầu anh bình yên thanh thản trong tâm hồn. Câu chuyện chả có gì đặc biệt. Cũng chả có mẹ gì để mà nhớ. Thế mà nó lại trở thành một nỗi ám ảnh cho nó và ... anh, người nó đã từng gọi là ANH YÊU.

Friday, April 30, 2010

CHUYỆN BỌN GÀ

Câu chuyện bắt đầu từ khi có một nhóc gà chọi chả biết từ đâu lạc vào nhà. Hỏi hàng xóm xung quanh không ai nhận, thế là nuôi nó. Quên mất là từ hồi đó đến giờ chưa cho nó cái tên nào. Thôi cứ gọi là chú Chọi. Chú Chọi mới về chả có lông gì cả. Á nhầm! Có vài cái lưa thưa trên sống lưng và cánh. Còn từ đầu trở xuống và từ chân trở lên chả có cái lông nào. Chả lẽ lại gọi là "cởi chuồng", hé hé. Nhưng sự thực là thế mờ.

Rồi bà chủ thấy mình chú Chọi thì hơi buồn. Thế là một thời gian sau, bà ra chợ mua thêm về 6 chú nữa. Mấy chú này, à quên, mấy cô chú này không phải giống Chọi, mà là cô chú Ta chính hiệu. Đầu tiên mới về các cô chú Ta và chú Chọi không hợp nhau lắm. Nhưng sau đó cũng sống hòa thuận được với nhau. Thật là một điều ngoài sức tưởng tượng. Bà chủ ngày ngày vẫn cho bọn chúng ăn vào buổi sáng. Sau đó bà đi làm đồng. Khi đi làm về, trước khi nấu bữa trưa cho cả nhà, bà không quên cho bọn chúng ăn. Chiều đi làm về lại đả thêm cho chúng nó bữa nữa trước khi chúng đi ngủ.

Nhà của chúng là cây bưởi có cành xõa xuống sân. Chú Chọi bao giờ cũng đứng riêng 1 cành cao nhất. Cành thấp hơn là 2 chú trống 1 cô mái. Cành chéo chéo là 2 cô mái 1 chú trống. Phải mất 3 ngày để bà chủ ổn định chỗ ngủ cho chúng nó. Đầu tiên 3 cô chú đậu ở cành bưởi xõa xuống sân. Sáng hôm sau là 1 mảng cứt gà dày cộp ở mảng sân sát với tường hoa. Bà chủ bực mình, đập cho chúng nó 1 trận. Thế nên ngay tối hôm đó, bà dùng cán chổi cố dồn chúng sang 1 cành khác. Thật may là không mất quá nhiều thời gian để làm quen với một chỗ ngủ mới.

Cuộc sống của chúng cứ đều đều như thế cho đến khi chúng trưởng thành. Chú Chọi đem lòng yêu quý 1 cô Mái. Mà chả hiểu thế nào mà cô Mái này chiếm được cảm tình của đa số chú Trống còn lại. Theo quan sát của giới chuyên môn thì cô Mái này "đanh đá" không ai bằng. Có lần thấy cô nàng đuổi 1 chú Trống cùng nhà, khiến chú Trống này chạy bạt mạng sang cả vườn hàng xóm. haha. Buồn cười không chịu nổi. Thế là không hiểu sao, có một ngày lại thấy chú Chọi và cô Mái Đanh Đá đậu chung 1 cành bưởi để ngủ. :D

Cũng có thể hiểu là quy luật của tự nhiên, khi các cô chú trưởng thành thì mảnh vườn nhỏ bé kia không còn là giang sơn của chúng nữa. Chúng bắt đầu nhảy qua màn lưới chắn, nhảy qua bờ tường ra ngoài sân, sang vườn nhà hàng xóm. Chúng sướng lắm. Nhìn cái mặt chúng nó đã thấy phởn, phởn đến mức ... tóe hết ra sân. Mỗi lần bà chủ đi đồng về là ít nhất 2, 3 lần giẫm phải. Bà bực mình: "Tao cho chúng mày vào nồi hết! Tiên sư cha chúng mày! Ỉa đầy ra". Hahaha nhưng chúng nó có hiểu đâu, nhìn vẫn nhơn lắm. Một chú Trống tưởng bà chủ khen, rướn cái cả lên "Ò ó o!".

(Còn nữa)

Wednesday, April 28, 2010

TỪ BỎ HAY TIẾP TỤC?

Đời là thế. Nhưng có người nói: “Cuộc sống không giống như cuộc đời.” Vậy nó khác nhau ở chỗ nào? Chả biết. Nó phân vân một hồi, không tìm ra được câu trả lời. Hay là khác nhau ở chỗ, “cuộc sống căng thẳng” chứ chả ai nói “cuộc đời căng thẳng” cả. Chậc! Chậc!

Mệt thật. Kêu với ai nhỉ? Nghe có vẻ tội nghiệp. Nhưng lại đúng là thế. Không chút thời gian cho bản thân, không một phút dành cho gia đình, bạn bè. Cuộc sống của nó chỉ vẻn vẹn, quanh quẩn cái bàn làm việc và hàng đống giấy lộn. Thế giới bên ngoài thật rộng lớn. Nó biết vậy. Nhưng biết đâu với nó, bàn làm việc là cả thế giới.

Từ bỏ hay tiếp tục? Công việc nó yêu thích. Niềm đam mê của nó là được làm việc này. Nhưng … mệt. Người ta nói “Bỏ cuộc bao giờ cũng dễ dàng”, và cũng có người khuyên nó nên tiếp tục. Sẽ tiếp tục.

Từ bỏ hay tiếp tục? Cái bàn và đống giấy lộn. Với tính cách của nó thì đây không phải là cả thế giới. Đến một lúc nào đó, nó sẽ đạp đổ cái bàn và ném tung đống giấy lộn này, đạp tan tành cái thế giới nhỏ bé này để lao ra ngoài khoảng không. Sẽ từ bỏ.

Từ bỏ hay tiếp tục? Khoảng thời gian dành cho gia đình và bạn bè. Công việc nó yêu thích đang ngốn hàng đống thời gian của nó. Nó cũng hiểu cuộc sống là sự đánh đổi. Nó biết để có được cái gì thì phải hi sinh cái gì. Sẽ từ bỏ. Nhưng chỉ lúc này thôi.

Từ bỏ hay tiếp tục? Cái thói quen cứ mệt là kêu ầm lên. Kêu thì cũng chả ai thương. Giống như gào thét trong rừng sâu. Cái nhận được là lời vọng lại câu nói của chính mình. Nhưng cái thói xấu thì rất khó từ bỏ. Có từ bỏ được không? Không bỏ được. Vì rõ ràng là đang kêu mệt mà.

Từ bỏ hay tiếp tục? Một người mà nó thầm thương yêu trong suốt mấy năm trời. Mọi sự quan tâm đều dành cho người ấy. Mọi tình yêu thương đều dành cho người ấy. Nhưng … cho đi mà chưa thấy nhận lại. Từ bỏ hay tiếp tục?

Thursday, April 15, 2010

TÂM SỰ

Ngư à!

Đọc blog với những nỗi lòng của em, cô thực sự cảm động và thấy như gặp lại mình 20 năm về trước. Khi ấy, cũng 1 người bạn trai qua đời vì tai nạn giao thông, vào 1 tối thứ 3, ngày định kỳ mà hội 4 đứa gặp nhau, sau ca dạy của cô, rồi cùng đi nghe nhạc hoặc khiêu vũ. Nhưng khác 1 điều là cô không chắc hôm đó, người ấy có đến chỗ cô không và với cô, đó mới chỉ là chút tình cảm bạn bè. Tuy vậy, cô cũng có những cảm giác tương tự như Ngư, và cũng phải mất thời gian vài tháng để trở lại trạng thái bình thường.

Nhưng Ngư ơi, cuộc sống phía trước còn nhiều bộn bề, dang dở, còn nhiều mối quan hệ tình cảm mà ta phải quan tâm: Gia đình, bạn bè, công việc,... Nếu ta không đủ nghị lực vượt qua thì nó sẽ nhấn chìm ta mất. Và như vậy, liệu người đã khuất có yên lòng nơi chín suối? Nếu em thực sự nghĩ đến người ấy, thì em đừng quá nặng lòng. Hồn người quá cố chỉ siêu thoát được khi họ yên tâm về những người thân ở lại. Thế nên, em phải can đảm đón nhận cuộc sống phía trước. Em sống tốt thì người đó mới đỡ đau lòng.

Và cô biết, vốn bản lĩnh vững vàng, em sẽ làm được điều đó.
Công việc bộn bề cũng có những mặt tích cực của nó. Nó giúp con người năng động hơn, giảm bớt sự ì trệ và đặc biệt, lấp đi những khoảng trống trong tâm hồn. Vì vậy, stress vì công việc lúc này, có lẽ là do ông trời ưu ái Ngư đó. Sau cơn mưa, trời lại sáng. Dũng cảm vượt qua giai đoạn khó khăn này, tương lai xán lạn sẽ đợi Ngư phía trước.
Chúc em sớm thành công và có nhiều niềm vui trong thời gian tới!
Chắc chắn, đó cũng là mong muốn của bố mẹ em và những người yêu quí em.

Chào em!

Wednesday, March 24, 2010

HÃY ĐỂ ANH YÊU EM


Ngày xưa, có một chàng trai yêu tha thiết một người con gái. Chàng trai lãng mạn gấp 1000 con hạc giấy làm quà tặng người yêu. Lúc ấy, anh chỉ là một nhân viên quèn, tương lai không quá sáng sủa, nhưng anh và cô gái ấy, họ đã rất hạnh phúc. Cho tới một ngày…

Người con gái nói với anh rằng cô sẽ đi Paris . Không bao giờ trở lại. Cô còn nói không thể tưởng tượng được một tương lai nào cho cả hai người. Vì vậy, hãy đường ai nấy đi, ngay lúc này… Trái tim tan nát, anh đồng ý.

Khi đã lấy lại được tự tin, anh làm việc hăng say ngày đêm, không quản mệt nhọc cả thể xác lẫn tinh thần chỉ để làm một điều gì đó cho bản thân. Cuối cùng với những nỗ lực phi thường và sự giúp đỡ của bạn bè, anh thành lập được công ty của riêng mình.

“Tôi phải thành công trong cuộc sống” - Anh luôn tự nói với bản thân - “Và sẽ không bao giờ thất bại trừ phi không còn cố gắng”.

Một ngày mưa, khi đang lái xe, anh nhìn thấy đôi vợ chồng già đang đi dưới mưa cùng chia sẻ với nhau một chiếc ô mà vẫn ướt sũng. Chẳng mất nhiều thời gian để anh nhận ra đó là bố mẹ bạn gái cũ của mình.

Trái tim khao khát trả thù mách bảo anh lái xe chầm chậm bên cạnh đôi vợ chồng để họ nhìn thấy mình trong chiếc ô tô mui kín sang trọng. Anh muốn họ biết rằng anh không còn như trước, anh đã có công ty riêng, ôtô riêng, nhà riêng… Anh đã thành đạt!

Trước khi anh có thể nhận ra, đôi vợ chồng già đang bước tới một nghĩa trang. Anh bước ra khỏi xe và đi theo họ… Và anh nhìn thấy người bạn gái cũ của mình, một tấm hình cô đang mỉm cười ngọt ngào như đã từng cười với anh, từ trên tấm bia mộ.

Bố mẹ cô nhìn anh. Anh bước tới và hỏi họ tại sao lại xảy ra chuyện này. Họ giải thích rằng cô chẳng tới Pháp làm gì cả. Cô bị ốm nặng vì ung thư. Trong trái tim, cô đã tin rằng một ngày nào đó anh sẽ thành đạt, nhưng cô không muốn bệnh tật của mình cản trở anh…Vì vậy cô chọn cách chia tay.

Cô đã muốn bố mẹ đặt những con hạc giấy anh tặng bên cạnh cô, bởi nếu một ngày số phận mang anh về, cô muốn anh có thể lấy lại một vài con hạc giấy. Anh khóc…

Cách tồi tệ nhất để nhớ một ai đó là ngồi ngay bên cạnh họ nhưng biết rằng bạn không thể nào có được họ và sẽ không bao giờ được nhìn thấy họ nữa.

Tiền là tiền còn tình yêu thì thiêng liêng. Trong cuộc tìm kiếm sự giàu có vật chất, chúng ta hãy dành thời gian để tìm kiếm khoảnh khắc bên những người yêu thương. Bởi biết đâu, một ngày nào đó, tất cả chỉ còn là hoài niệm.

Monday, February 15, 2010

PHÚT GIAO THỪA LẶNG LẼ

Một năm mới nữa lại đến. Mưa nhè nhẹ làm tăng thêm cái lạnh của mùa đông. À! Sang xuân rồi chứ, nhưng sao vẫn lạnh đến từng lỗ chân lông trên cơ thể. Thời tiết thế này thì ai dám thò đầu ra khỏi cửa chứ. Ấy thế mà nó lại phải phóng xe một đoạn đường dài. Hic! Mưa nhẹ nên lười mặc áo mưa. Cái áo ngoài loáng thoáng vài giọt nước nhỏ xuống. Đuôi tóc mới nhuộm của nó đóng cục vì mưa ướt. Lấm tấm vài bụi mưa trên cặp lông mày nhỏ.

Phóng xe qua đoạn đường cũ, một cảm giác thức dậy. Giá như ...

Đường hôm nay đông hơn mọi ngày tại cùng thời điểm. Bọn thanh niên ùa ra đường đi xem pháo hoa. Chúng nó phóng không chừa ai hết. Chắc chúng coi trên đường chỉ có mình chúng. Bọn này tệ! Mắt to mà không sáng. Nó không thấy hàng đống ADN đang di chuyển hay sao mà phóng như không ấy. Đang đi chợt thấy gã thanh niên sang đường. Chắc vừa ra khỏi một cái bệnh viện. Trên mặt vẫn mới vài mũi khâu và cái bông loáng thoáng vết máu đỏ. Chắc tên này bị nhẹ nên vẫn tự thân vào và ra viện được. Nó tự nhủ: “Đêm nay bệnh viện chắc mệt đây!”

Bước chân đến nơi, mọi thứ vẫn lặng lẽ. Vắng hơi người nên căn phòng có vẻ hơi lạnh. Lên tới tầng 5, nó mệt phờ. Trên này còn lạnh hơn dưới. Mở cửa ra ban công, nó ngắm nhìn cảnh hồ xung quanh. Nhà nào nhà nấy sáng đèn chờ giao thừa đến. Lũ trẻ con nô nức đổ ra hồ xem pháo hoa. Hồ này có bắn pháo hoa năm nào đâu mà đông thế. Chắc đứng đây vẫn nhìn rõ pháo hoa của hồ gần đó. Phía Tây 1 phát nổ. Giao thừa rồi. Rồi các phía đều có tiếng nổ, kèm theo đó là các chùm pháo hoa được bắn lên. Cảm giác của nó đan xen lẫn lộn. Nó không biết ý nghĩ nào trước, ý nghĩ nào sau. Nó nghĩ đến anh, người nó yêu. Nó nghĩ đến anh, người đã khuất. Nó nghĩ đến gia đình, nghĩ đến bạn bè, công việc. Nhưng ý nghĩ choán chiếm tâm trí nó là anh. Giá như ... thì anh đã đang hạnh phúc đón giao thừa cùng người thân, hoặc chở người yêu đi xem pháo hoa rồi. Giá như ... thì anh cũng đã nhắn tin chúc mừng nó. Giá như ... thì nó có thể gặp anh rồi cụm vài ba chén rượu đầu xuân. Nhưng xuân năm nay không có anh. Anh đang ở một nơi xa xôi, lạnh lẽo gấp ngàn lần nơi nó đang đứng, cô đơn, trống trải. Và chắc hẳn, anh cũng đang cầu chúc cho nó và những người thân yêu của anh được bình yên, hạnh phúc và sống thật vui vẻ.

Anh thân yêu! Ở nơi xa anh có cảm nhận được không khí giao thừa nơi trần thế? Liệu anh có biết được luôn có một người con gái lúc nào cũng có cảm giác có lỗi với anh? Người ấy vẫn không ngờ được việc anh đã ra đi. Để rồi giờ đây người con gái đó luôn bị cảm giác có lỗi dày xéo.

Ngày đầu tiên của năm mới cũng là ngày lễ Valentine ngọt ngào của những cặp tình nhân. Còn nó lại thấy buồn vô hạn. Buồn vì lẽ ra anh sẽ có cảm giác hạnh phúc bên người yêu trong ngày này. Nhưng giờ thì ... đôi lứa chia 2 ngả, và hai con đường này không bao giờ có điểm chung. “Em xin lỗi! Hãy tha thứ cho em!” Đó là câu duy nhất nó có thể nói được lúc này. Có nói 1000 lần thì câu đó cũng vô nghĩa vì ở nơi xa kia, chắc gì anh đã nghe thấy. Valentine và những giây phút giao thừa rồi cũng lặng lẽ đi xa, nhạt nhòa trong những hạt mưa xuân buồn tẻ.

TRỐN VIỆC

Mệt. Phòng làm việc bí rì rì, chả có chút không khí của sự sống nào sất. Thu gọn đồ đạc vào balo. "Sếp ơi, em đi cafe tí". "Ừ!".
Vài bước chân đã đến 1 quán gần hồ. Cái hồ này càng ngày càng sạch, chắc do mấy bè thủy trúc lềnh bềnh. Mùa đông mà nắng vàng hơn thu, nóng hơn thu. Chết tiệt! Phóng tầm mắt xa xa hồ, thấy cả 1 khoảng không thoáng mát, chả giống không khí trong cái phòng làm việc gì cả. Nhòm xuống dưới có một mẹ bán mít. Đứng tềnh hềnh ra mà chả có ai mua. Con mẹ bán chuối tiêu quẩy gánh chuối đi qua hỏi thăm mẹ hàng mít. Đoán chắc là mấy mẹ này chẳng quen nhau, nhưng chắc do đồng cảnh ngộ nên cũng dễ thông cảm.

- Mít bán thế nào mà còn nhiều thế?

- Ối giời! Nắng lên, rẻ thối.

- Đây cũng thế nầy – Mẹ bán chuối tỏ vẻ đồng cảm.

- Vừa nãy có con mụ đến hỏi mua mít. Mặc cả lên xuống, ăn thử đến hàng chục múi xong rồi nó tếch đít đi. Tiên sư cha nó chứ! Cái dạng đấy sống cũng đếch thọ được.

Giọng mụ bán mít chanh chua hơn. Nhưng làm sao được. Cái trò đời nó thế. Chửi chán thì đi. Tiếng còi xe vẫn inh ỏi. Sau lưng là tiếng nước chảy róc rách từ vòi nước nhân tạo trong quán.

Ngồi một lúc có hai gã thanh niên bước vào. Nhòm trông trẻ trẻ, khoảng chừng 15 – 16 gì gì đó. Một thằng gọi nâu đá, thằng kia kêu chanh muối. Một thằng áo kẻ sọc, thằng áo phông xanh lơ. Thằng xanh lơ nói với thằng kẻ sọc: “Mẹ nó chứ! Chơi tối thì lúc nào cũng ăn. Chơi ban ngày toàn thua mới chó chứ!” Vừa nói vừa rút bộ bài trong túi quần ra. Bây giờ là 13h33'.

Cuộc sống vẫn thế, chẳng có gì thay đổi. Công việc vẫn bận rộn. Thỉnh thoảng vẫn phải ngủ lại văn phòng. Chỉ thích những lúc nghỉ ở nhà, nhìn mấy con gà cũng đã thấy vui. Chắc do ít khi có được cảm giác thoải mái, bình yên như thế. Hôm nào mà có cả nhà ở nhà nữa mới thích. Chả hiểu sao giờ mới cảm nhận được tình thân gia đình.

HOW TO ESCAPE FROM STRESS?

How can I escape from stress? Who can anwer this question for me? A lot of problems generate at the same time. There is ONLY me, not two or three MEs. What can I do?

Wish for someone who can help me. Wish for some days when I will be free from work. Wish for some time for my family, for my dear mum and dad, and wish for some moments for myself. This year is not good for me, as in Vietnamese traditional belief. It is said that, the year when some one reaches 26 of age is the worst year in the last twelve years. Maybe, it's true. A lot of unlucky things fell on me from the beginning of the year. Success did not come to me. Happiness did, neither. Why? I am just seeing so many obstacles in front of me, on the way where I am taking each step. Wish for a magic thing that may wash them away.

I used to cheer my friends up when they were blue, motivate them and make them feel better. But I regreted not to teach them how to motivate me when I was sad. I used to be more optimistic than I am now. Not good.

This is the first time I've had a strong desire for wandering. Getting out from work, from everyone and do anything I like. No one knows.

TỚ MUỐN NỔI LOẠN

Hức hức, mún nổi loạn quá cơ. Sao giờ tớ lại đổ đốn thế nhể? Ngày xưa thì ngoan ngoãn, ai cũng yêu quý. Giờ thì hư, lười, thế mờ mọi người lại nói là quý tớ hơn mới hay chớ. Hú hú! iu mọi người quá cơ .

Đang làm việc. Trùi! Nhớ cafe da diết. Thế này thì làm làm sao? Bấm số và gọi: "1 đen đá không đường". Đầu dây bên kia: "Vâng!". Nghe câu trả lời đã biết là khách quen thế nào. Chẳng cần hỏi tên, địa chỉ. Hé hé, vậy là lát sau đã có người bê sang. Hooray!

Hôm nay, không đen đá nữa. Uống đen nhiều không tốt. Gọi cái khác. "Em ơi! 1 nâu đá không đường". Thằng bé đầu dây bên kia "Vâng!" 1 câu ngoan như cún mà chẳng thèm suy nghĩ gì. Một lát sau gọi lại cho tớ bảo là "Chị ơi, nâu đá nhà em cho sữa, không cho đường. Vậy chị uống sữa hay đường?" Hú hú, nếu cho đường thì là đen còn gì, nâu thì phải cho sữa, không đường là đúng. Hé hé. Thằng bé mặt cứ ngẩn tò te mãi mới biết là bị trêu.

Ôi, giá bây giờ được đi uống rượu nhể. Lâu lắm roài hông có chút cồn nào trong người, cảm thấy thiếu thiếu cái gì ấy. Người nó cứ đơ đơ ra. Công nhận mình uống cũng siêu, chưa bao giờ biết say là gì. Mọi người thì cứ say lũ lượt, mình vẫn tỉnh. Thế là sao? À, hóa ra từ đầu đến cuối bữa mình uống có hơn ... 1 cút. Không say là đúng rồi. Kè kè ...

Gừ gừ! Mình muốn đi bụi 1 tuần. Muốn khám phá thế giới của bọn giang hồ. Biết đâu lại là cái gì đó trong thế giới của tụi nó. Ngày xưa xem mấy cái phim xã hội đen mê lắm. Lúc nào cũng khao khát trở thành đại ca hoặc đầu sỏ 1 nhóm xã hội đen. Hê hê. Được vậy thì thật là ... ơn trời!

Tớ mún ngủ 1 tuần. Ặc ặc, nghe cứ như là ngủ liền luôn không dậy ấy . Muốn lắm! Kể cả những lúc đang làm việc cũng muốn lăn ra ngủ luôn. Vô tổ chức quá roài! Thoai, tớ ngủ đây. 2h chiều mất roài. Ngủ không lại mất giấc