Monday, February 15, 2010

PHÚT GIAO THỪA LẶNG LẼ

Một năm mới nữa lại đến. Mưa nhè nhẹ làm tăng thêm cái lạnh của mùa đông. À! Sang xuân rồi chứ, nhưng sao vẫn lạnh đến từng lỗ chân lông trên cơ thể. Thời tiết thế này thì ai dám thò đầu ra khỏi cửa chứ. Ấy thế mà nó lại phải phóng xe một đoạn đường dài. Hic! Mưa nhẹ nên lười mặc áo mưa. Cái áo ngoài loáng thoáng vài giọt nước nhỏ xuống. Đuôi tóc mới nhuộm của nó đóng cục vì mưa ướt. Lấm tấm vài bụi mưa trên cặp lông mày nhỏ.

Phóng xe qua đoạn đường cũ, một cảm giác thức dậy. Giá như ...

Đường hôm nay đông hơn mọi ngày tại cùng thời điểm. Bọn thanh niên ùa ra đường đi xem pháo hoa. Chúng nó phóng không chừa ai hết. Chắc chúng coi trên đường chỉ có mình chúng. Bọn này tệ! Mắt to mà không sáng. Nó không thấy hàng đống ADN đang di chuyển hay sao mà phóng như không ấy. Đang đi chợt thấy gã thanh niên sang đường. Chắc vừa ra khỏi một cái bệnh viện. Trên mặt vẫn mới vài mũi khâu và cái bông loáng thoáng vết máu đỏ. Chắc tên này bị nhẹ nên vẫn tự thân vào và ra viện được. Nó tự nhủ: “Đêm nay bệnh viện chắc mệt đây!”

Bước chân đến nơi, mọi thứ vẫn lặng lẽ. Vắng hơi người nên căn phòng có vẻ hơi lạnh. Lên tới tầng 5, nó mệt phờ. Trên này còn lạnh hơn dưới. Mở cửa ra ban công, nó ngắm nhìn cảnh hồ xung quanh. Nhà nào nhà nấy sáng đèn chờ giao thừa đến. Lũ trẻ con nô nức đổ ra hồ xem pháo hoa. Hồ này có bắn pháo hoa năm nào đâu mà đông thế. Chắc đứng đây vẫn nhìn rõ pháo hoa của hồ gần đó. Phía Tây 1 phát nổ. Giao thừa rồi. Rồi các phía đều có tiếng nổ, kèm theo đó là các chùm pháo hoa được bắn lên. Cảm giác của nó đan xen lẫn lộn. Nó không biết ý nghĩ nào trước, ý nghĩ nào sau. Nó nghĩ đến anh, người nó yêu. Nó nghĩ đến anh, người đã khuất. Nó nghĩ đến gia đình, nghĩ đến bạn bè, công việc. Nhưng ý nghĩ choán chiếm tâm trí nó là anh. Giá như ... thì anh đã đang hạnh phúc đón giao thừa cùng người thân, hoặc chở người yêu đi xem pháo hoa rồi. Giá như ... thì anh cũng đã nhắn tin chúc mừng nó. Giá như ... thì nó có thể gặp anh rồi cụm vài ba chén rượu đầu xuân. Nhưng xuân năm nay không có anh. Anh đang ở một nơi xa xôi, lạnh lẽo gấp ngàn lần nơi nó đang đứng, cô đơn, trống trải. Và chắc hẳn, anh cũng đang cầu chúc cho nó và những người thân yêu của anh được bình yên, hạnh phúc và sống thật vui vẻ.

Anh thân yêu! Ở nơi xa anh có cảm nhận được không khí giao thừa nơi trần thế? Liệu anh có biết được luôn có một người con gái lúc nào cũng có cảm giác có lỗi với anh? Người ấy vẫn không ngờ được việc anh đã ra đi. Để rồi giờ đây người con gái đó luôn bị cảm giác có lỗi dày xéo.

Ngày đầu tiên của năm mới cũng là ngày lễ Valentine ngọt ngào của những cặp tình nhân. Còn nó lại thấy buồn vô hạn. Buồn vì lẽ ra anh sẽ có cảm giác hạnh phúc bên người yêu trong ngày này. Nhưng giờ thì ... đôi lứa chia 2 ngả, và hai con đường này không bao giờ có điểm chung. “Em xin lỗi! Hãy tha thứ cho em!” Đó là câu duy nhất nó có thể nói được lúc này. Có nói 1000 lần thì câu đó cũng vô nghĩa vì ở nơi xa kia, chắc gì anh đã nghe thấy. Valentine và những giây phút giao thừa rồi cũng lặng lẽ đi xa, nhạt nhòa trong những hạt mưa xuân buồn tẻ.

0 comments: