Wednesday, September 30, 2009

VĨNH BIỆT ANH

Cuộc sống nảy sinh từ cái chết. Hạnh phúc hiện hình từ những gian khổ hi sinh. Cuộc đời này không có con đường cùng, chỉ có những ranh giới. Điều cốt lõi là phải vượt qua được ranh giới ấy. Liệu anh có vượt qua được ranh giới đó hay không? Ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Câu trả lời là KHÔNG. Anh quá yếu đuối hay số phận không cho anh mạnh mẽ. Không ai có thể trả lời được câu hỏi ấy.
Gặp em, anh thấy niềm vui thật đơn giản mà đôi khi ta không nhận thấy. Còn em thì thấy con người anh còn đơn giản hơn như những niềm vui anh nghĩ. Gặp nhau và dường như đã bắt đầu yêu nhau, anh thấy cuộc sống này có nhiều ý nghĩa hơn. Anh mơ ước về một gia đình có những đứa trẻ. Và anh đang cố gắng để nuôi được bọn chúng. Anh nói: "Thằng nào mà không nuôi được con thì đừng nghĩ đến chuyện lấy vợ". Vì thế mà anh chăm chỉ làm việc, không ngại khổ, ngại khó.
Những lúc mệt mỏi, căng thẳng, anh thường tìm đến em. Chỉ bình thường với những cốc trà đá và dăm ba câu chuyện bâng quơ cũng khiến anh thấy thoải mái và vui hẳn lên. Em thấy mình cũng là một điều gì đó ý nghĩa đối với anh.
Những lần anh ghé qua chỗ em làm, anh không bao giờ nói trước. Chỉ đến rồi lặng lẽ vào. Bất ngờ! Em thích điều đó. Và anh lúc nào cũng đến đúng lúc em đang ... bùn ngủ. Và chỉ cần một cốc trà đá và dăm ba câu chuyện bâng quơ lại giúp em tỉnh táo và có thể tiếp tục làm việc.
Hôm nay thời tiết thật đẹp. Cũng sắp đến ngày em khai trương công ty. Anh đến. Lặng lẽ vào. Anh đợi cho đến khi xong việc hai đứa mới đi ăn. Anh đói đến mức níu cả lưỡi, chẳng nói được nhiều. Sao lại có cái triệu chứng kì cục thế nhỉ? Cộng thêm tụt huyết áp. Chà chà! Nguy hiểm quá!
Anh dẫn đi ăn ốc. Cái món mình chẳng thích lắm, nhưng có thì cũng được. Lại còn ốc sào nữa chứ. Mình chưa nếm bao giờ. Xem nào! ơ nhưng mà cũng ngon ra phết. Nước tương sánh sánh cay cay, vừa ăn vừa xuýt xoa, lại còn mút chùn chụt nữa. Nhòm cái mặt của anh khi nhìn mình mút từng đầu ngón tay mà bùn cười. Hết ốc rồi đến trứng cút lộn. Anh nói chấm muối không ngon, phải dìm vào nước chấm ốc 1 lát cho ngấm ăn mới ngon. Khà khà, kể ra cũng ngon thật. Nhưng mà sao ăn nhanh no thế. Đã vậy anh còn gọi thêm ngô. Cái món này cũng chả thích lắm. Nhưng ăn thấy mềm mềm ngọt ngọt cũng thấy ngon. Ăn ngô xong cái bụng của mình căng tròn lên vì no. Anh xem đồng hồ bảo vẫn sớm. Làm cốc trà nóng rồi anh đưa về.
Đảo lại Hồ Đắc Di, hai đứa ngồi đong đưa chân, mặt quay về hồ, nhòm xa xa. Gió mát. Thỉnh thoảng ngó sang nhòm nhau 1 chút, cười rồi lại nhìn xa xa.
"10h rồi. Về thôi em kẻo muộn", anh nói. Vâng, thì về. Thực ra cũng chưa muốn về lắm. Nhưng nên về nghỉ ngơi cho đỡ mệt. Trên suốt đoạn đường về là biết bao nhiêu chuyện. Toàn chuyện vui thôi. Một chiếc xe phóng vút qua ngược chiều. Và anh ngã xuống ...
Anh biết không? Mặc dù chúng ta quý mến nhau, nhắn cho nhau những lời ngọt ngào, gọi nhau là chồng vợ, nhưng chưa một lần nắm tay nhau, chưa bao giờ ôm anh vào lòng. Lần đầu tiên cầm tay anh, em cảm nhận được mùi tanh của máu. Lần đầu tiên em ôm anh cũng trong máu và nước mắt. Có nỗi đau nào hơn nỗi đau này. Em biết kêu ai đây? Trách ai đây? Anh ra đi khi chưa kịp nói lời yêu em. Chắc anh buồn lắm nhỉ? Giá như em có thể biết những dự định của anh, em sẽ thay anh thực hiện những dự định đó. Nhưng giờ đây, đến tên em anh cũng không thốt lên được.Vậy thử hỏi làm sao anh có thể nói cho em những dự định đó?
Ngày em bắt đầu sự nghiệp thì lại là ngày anh kết thúc cuộc sống dương gian. Anh nói sẽ trang điểm cho em thật đẹp, sẽ chụp cho em những kiểu ảnh đẹp nhất. Vậy mà giờ anh ở đâu? Sao anh lại thất hứa với em? Tại sao? Tại sao lại số phận lại trớ trêu như vậy? Em phải cười trong ngày anh đi. Phải cười trên những giọt nước mắt của những người khóc thương anh. Em tàn nhẫn quá, anh nhỉ?
Giờ đây, cứ nhìn ra phía cửa, em dường như lại thấy anh nhìn em và cười với em. Nhìn thấy anh ngồi đợi em đến khi em làm xong việc rồi chúng mình đi ăn. Lại thấy ánh mắt và nụ cười của anh.
Anh yêu! Hãy để em gọi anh tiếng đó. Chắc anh cũng muốn nghe đúng không? Anh có nghe thấy tiếng em gọi không? Sao anh không trả lời em? Anhhhhhhhhhhhhh .............