Friday, April 30, 2010

CHUYỆN BỌN GÀ

Câu chuyện bắt đầu từ khi có một nhóc gà chọi chả biết từ đâu lạc vào nhà. Hỏi hàng xóm xung quanh không ai nhận, thế là nuôi nó. Quên mất là từ hồi đó đến giờ chưa cho nó cái tên nào. Thôi cứ gọi là chú Chọi. Chú Chọi mới về chả có lông gì cả. Á nhầm! Có vài cái lưa thưa trên sống lưng và cánh. Còn từ đầu trở xuống và từ chân trở lên chả có cái lông nào. Chả lẽ lại gọi là "cởi chuồng", hé hé. Nhưng sự thực là thế mờ.

Rồi bà chủ thấy mình chú Chọi thì hơi buồn. Thế là một thời gian sau, bà ra chợ mua thêm về 6 chú nữa. Mấy chú này, à quên, mấy cô chú này không phải giống Chọi, mà là cô chú Ta chính hiệu. Đầu tiên mới về các cô chú Ta và chú Chọi không hợp nhau lắm. Nhưng sau đó cũng sống hòa thuận được với nhau. Thật là một điều ngoài sức tưởng tượng. Bà chủ ngày ngày vẫn cho bọn chúng ăn vào buổi sáng. Sau đó bà đi làm đồng. Khi đi làm về, trước khi nấu bữa trưa cho cả nhà, bà không quên cho bọn chúng ăn. Chiều đi làm về lại đả thêm cho chúng nó bữa nữa trước khi chúng đi ngủ.

Nhà của chúng là cây bưởi có cành xõa xuống sân. Chú Chọi bao giờ cũng đứng riêng 1 cành cao nhất. Cành thấp hơn là 2 chú trống 1 cô mái. Cành chéo chéo là 2 cô mái 1 chú trống. Phải mất 3 ngày để bà chủ ổn định chỗ ngủ cho chúng nó. Đầu tiên 3 cô chú đậu ở cành bưởi xõa xuống sân. Sáng hôm sau là 1 mảng cứt gà dày cộp ở mảng sân sát với tường hoa. Bà chủ bực mình, đập cho chúng nó 1 trận. Thế nên ngay tối hôm đó, bà dùng cán chổi cố dồn chúng sang 1 cành khác. Thật may là không mất quá nhiều thời gian để làm quen với một chỗ ngủ mới.

Cuộc sống của chúng cứ đều đều như thế cho đến khi chúng trưởng thành. Chú Chọi đem lòng yêu quý 1 cô Mái. Mà chả hiểu thế nào mà cô Mái này chiếm được cảm tình của đa số chú Trống còn lại. Theo quan sát của giới chuyên môn thì cô Mái này "đanh đá" không ai bằng. Có lần thấy cô nàng đuổi 1 chú Trống cùng nhà, khiến chú Trống này chạy bạt mạng sang cả vườn hàng xóm. haha. Buồn cười không chịu nổi. Thế là không hiểu sao, có một ngày lại thấy chú Chọi và cô Mái Đanh Đá đậu chung 1 cành bưởi để ngủ. :D

Cũng có thể hiểu là quy luật của tự nhiên, khi các cô chú trưởng thành thì mảnh vườn nhỏ bé kia không còn là giang sơn của chúng nữa. Chúng bắt đầu nhảy qua màn lưới chắn, nhảy qua bờ tường ra ngoài sân, sang vườn nhà hàng xóm. Chúng sướng lắm. Nhìn cái mặt chúng nó đã thấy phởn, phởn đến mức ... tóe hết ra sân. Mỗi lần bà chủ đi đồng về là ít nhất 2, 3 lần giẫm phải. Bà bực mình: "Tao cho chúng mày vào nồi hết! Tiên sư cha chúng mày! Ỉa đầy ra". Hahaha nhưng chúng nó có hiểu đâu, nhìn vẫn nhơn lắm. Một chú Trống tưởng bà chủ khen, rướn cái cả lên "Ò ó o!".

(Còn nữa)

Wednesday, April 28, 2010

TỪ BỎ HAY TIẾP TỤC?

Đời là thế. Nhưng có người nói: “Cuộc sống không giống như cuộc đời.” Vậy nó khác nhau ở chỗ nào? Chả biết. Nó phân vân một hồi, không tìm ra được câu trả lời. Hay là khác nhau ở chỗ, “cuộc sống căng thẳng” chứ chả ai nói “cuộc đời căng thẳng” cả. Chậc! Chậc!

Mệt thật. Kêu với ai nhỉ? Nghe có vẻ tội nghiệp. Nhưng lại đúng là thế. Không chút thời gian cho bản thân, không một phút dành cho gia đình, bạn bè. Cuộc sống của nó chỉ vẻn vẹn, quanh quẩn cái bàn làm việc và hàng đống giấy lộn. Thế giới bên ngoài thật rộng lớn. Nó biết vậy. Nhưng biết đâu với nó, bàn làm việc là cả thế giới.

Từ bỏ hay tiếp tục? Công việc nó yêu thích. Niềm đam mê của nó là được làm việc này. Nhưng … mệt. Người ta nói “Bỏ cuộc bao giờ cũng dễ dàng”, và cũng có người khuyên nó nên tiếp tục. Sẽ tiếp tục.

Từ bỏ hay tiếp tục? Cái bàn và đống giấy lộn. Với tính cách của nó thì đây không phải là cả thế giới. Đến một lúc nào đó, nó sẽ đạp đổ cái bàn và ném tung đống giấy lộn này, đạp tan tành cái thế giới nhỏ bé này để lao ra ngoài khoảng không. Sẽ từ bỏ.

Từ bỏ hay tiếp tục? Khoảng thời gian dành cho gia đình và bạn bè. Công việc nó yêu thích đang ngốn hàng đống thời gian của nó. Nó cũng hiểu cuộc sống là sự đánh đổi. Nó biết để có được cái gì thì phải hi sinh cái gì. Sẽ từ bỏ. Nhưng chỉ lúc này thôi.

Từ bỏ hay tiếp tục? Cái thói quen cứ mệt là kêu ầm lên. Kêu thì cũng chả ai thương. Giống như gào thét trong rừng sâu. Cái nhận được là lời vọng lại câu nói của chính mình. Nhưng cái thói xấu thì rất khó từ bỏ. Có từ bỏ được không? Không bỏ được. Vì rõ ràng là đang kêu mệt mà.

Từ bỏ hay tiếp tục? Một người mà nó thầm thương yêu trong suốt mấy năm trời. Mọi sự quan tâm đều dành cho người ấy. Mọi tình yêu thương đều dành cho người ấy. Nhưng … cho đi mà chưa thấy nhận lại. Từ bỏ hay tiếp tục?

Thursday, April 15, 2010

TÂM SỰ

Ngư à!

Đọc blog với những nỗi lòng của em, cô thực sự cảm động và thấy như gặp lại mình 20 năm về trước. Khi ấy, cũng 1 người bạn trai qua đời vì tai nạn giao thông, vào 1 tối thứ 3, ngày định kỳ mà hội 4 đứa gặp nhau, sau ca dạy của cô, rồi cùng đi nghe nhạc hoặc khiêu vũ. Nhưng khác 1 điều là cô không chắc hôm đó, người ấy có đến chỗ cô không và với cô, đó mới chỉ là chút tình cảm bạn bè. Tuy vậy, cô cũng có những cảm giác tương tự như Ngư, và cũng phải mất thời gian vài tháng để trở lại trạng thái bình thường.

Nhưng Ngư ơi, cuộc sống phía trước còn nhiều bộn bề, dang dở, còn nhiều mối quan hệ tình cảm mà ta phải quan tâm: Gia đình, bạn bè, công việc,... Nếu ta không đủ nghị lực vượt qua thì nó sẽ nhấn chìm ta mất. Và như vậy, liệu người đã khuất có yên lòng nơi chín suối? Nếu em thực sự nghĩ đến người ấy, thì em đừng quá nặng lòng. Hồn người quá cố chỉ siêu thoát được khi họ yên tâm về những người thân ở lại. Thế nên, em phải can đảm đón nhận cuộc sống phía trước. Em sống tốt thì người đó mới đỡ đau lòng.

Và cô biết, vốn bản lĩnh vững vàng, em sẽ làm được điều đó.
Công việc bộn bề cũng có những mặt tích cực của nó. Nó giúp con người năng động hơn, giảm bớt sự ì trệ và đặc biệt, lấp đi những khoảng trống trong tâm hồn. Vì vậy, stress vì công việc lúc này, có lẽ là do ông trời ưu ái Ngư đó. Sau cơn mưa, trời lại sáng. Dũng cảm vượt qua giai đoạn khó khăn này, tương lai xán lạn sẽ đợi Ngư phía trước.
Chúc em sớm thành công và có nhiều niềm vui trong thời gian tới!
Chắc chắn, đó cũng là mong muốn của bố mẹ em và những người yêu quí em.

Chào em!