Sunday, August 16, 2009

Đã hai ngày rồi không có tin tức gì của anh. Lần cuối cùng là nghe được giọng anh từ hôm qua lúc khoảng 6 rưỡi tối. Anh đang ăn tối cùng với em gái trong Big C. Vậy mà cho đến giờ phút này, đã o:50 ngày hôm sau nữa, vẫn không có tin tức gì từ anh. Gọi điện máy vẫn đổ chuông. Nhắn tin vẫn chuyển tới máy của anh. Nhưng giọng anh thì không thấy. Chưa bao giờ mình lại có cảm giác lo lắng như lúc này. Liệu hôm qua trên đường về nhà có chuyện gì xảy ra với anh không. Lúc đó trời mưa to lắm. Nằm trên giường mà không tài nào chợp mắt. Ruột gan nóng như lửa đốt. Những ý nghĩ linh tinh ám ảnh trong đầu. Bao nhiêu giả định, toàn những điều không may. Không! Không! Mình không muốn điều tồi tệ nhất xảy ra. Mình và anh còn chưa có cơ hội gặp nhau, chưa một lần được được nghe tận tai những lời anh nói.

Anh à! Anh đang ở đâu? Đang làm gì? Anh có nghe thấy tiếng em gọi không? Sao anh lại có thể để em lo lắng như vậy chứ? Hãy lên tiếng trả lời em đi anh. Em sẽ tha thứ cho anh tất cả miễn sao anh bình yên trở về với em. Ngàn vạn điều ước bây giờ chỉ là sự bình yên của anh thôi. Anh có hiểu những gì em đang nghĩ không? Hãy trả lời em đi.

Giờ mình chỉ mong có một giọng nói bên đầu kia điện thoại. Giọng ai cũng được. Miễn sao nói cho mình biết anh thế nào. Chỉ cần vậy thôi. Điều ước đó tuy đơn giản mà lại khó quá. Anh à! Anh có hiểu em đang mong anh thế nào không?