Monday, February 15, 2010

PHÚT GIAO THỪA LẶNG LẼ

Một năm mới nữa lại đến. Mưa nhè nhẹ làm tăng thêm cái lạnh của mùa đông. À! Sang xuân rồi chứ, nhưng sao vẫn lạnh đến từng lỗ chân lông trên cơ thể. Thời tiết thế này thì ai dám thò đầu ra khỏi cửa chứ. Ấy thế mà nó lại phải phóng xe một đoạn đường dài. Hic! Mưa nhẹ nên lười mặc áo mưa. Cái áo ngoài loáng thoáng vài giọt nước nhỏ xuống. Đuôi tóc mới nhuộm của nó đóng cục vì mưa ướt. Lấm tấm vài bụi mưa trên cặp lông mày nhỏ.

Phóng xe qua đoạn đường cũ, một cảm giác thức dậy. Giá như ...

Đường hôm nay đông hơn mọi ngày tại cùng thời điểm. Bọn thanh niên ùa ra đường đi xem pháo hoa. Chúng nó phóng không chừa ai hết. Chắc chúng coi trên đường chỉ có mình chúng. Bọn này tệ! Mắt to mà không sáng. Nó không thấy hàng đống ADN đang di chuyển hay sao mà phóng như không ấy. Đang đi chợt thấy gã thanh niên sang đường. Chắc vừa ra khỏi một cái bệnh viện. Trên mặt vẫn mới vài mũi khâu và cái bông loáng thoáng vết máu đỏ. Chắc tên này bị nhẹ nên vẫn tự thân vào và ra viện được. Nó tự nhủ: “Đêm nay bệnh viện chắc mệt đây!”

Bước chân đến nơi, mọi thứ vẫn lặng lẽ. Vắng hơi người nên căn phòng có vẻ hơi lạnh. Lên tới tầng 5, nó mệt phờ. Trên này còn lạnh hơn dưới. Mở cửa ra ban công, nó ngắm nhìn cảnh hồ xung quanh. Nhà nào nhà nấy sáng đèn chờ giao thừa đến. Lũ trẻ con nô nức đổ ra hồ xem pháo hoa. Hồ này có bắn pháo hoa năm nào đâu mà đông thế. Chắc đứng đây vẫn nhìn rõ pháo hoa của hồ gần đó. Phía Tây 1 phát nổ. Giao thừa rồi. Rồi các phía đều có tiếng nổ, kèm theo đó là các chùm pháo hoa được bắn lên. Cảm giác của nó đan xen lẫn lộn. Nó không biết ý nghĩ nào trước, ý nghĩ nào sau. Nó nghĩ đến anh, người nó yêu. Nó nghĩ đến anh, người đã khuất. Nó nghĩ đến gia đình, nghĩ đến bạn bè, công việc. Nhưng ý nghĩ choán chiếm tâm trí nó là anh. Giá như ... thì anh đã đang hạnh phúc đón giao thừa cùng người thân, hoặc chở người yêu đi xem pháo hoa rồi. Giá như ... thì anh cũng đã nhắn tin chúc mừng nó. Giá như ... thì nó có thể gặp anh rồi cụm vài ba chén rượu đầu xuân. Nhưng xuân năm nay không có anh. Anh đang ở một nơi xa xôi, lạnh lẽo gấp ngàn lần nơi nó đang đứng, cô đơn, trống trải. Và chắc hẳn, anh cũng đang cầu chúc cho nó và những người thân yêu của anh được bình yên, hạnh phúc và sống thật vui vẻ.

Anh thân yêu! Ở nơi xa anh có cảm nhận được không khí giao thừa nơi trần thế? Liệu anh có biết được luôn có một người con gái lúc nào cũng có cảm giác có lỗi với anh? Người ấy vẫn không ngờ được việc anh đã ra đi. Để rồi giờ đây người con gái đó luôn bị cảm giác có lỗi dày xéo.

Ngày đầu tiên của năm mới cũng là ngày lễ Valentine ngọt ngào của những cặp tình nhân. Còn nó lại thấy buồn vô hạn. Buồn vì lẽ ra anh sẽ có cảm giác hạnh phúc bên người yêu trong ngày này. Nhưng giờ thì ... đôi lứa chia 2 ngả, và hai con đường này không bao giờ có điểm chung. “Em xin lỗi! Hãy tha thứ cho em!” Đó là câu duy nhất nó có thể nói được lúc này. Có nói 1000 lần thì câu đó cũng vô nghĩa vì ở nơi xa kia, chắc gì anh đã nghe thấy. Valentine và những giây phút giao thừa rồi cũng lặng lẽ đi xa, nhạt nhòa trong những hạt mưa xuân buồn tẻ.

TRỐN VIỆC

Mệt. Phòng làm việc bí rì rì, chả có chút không khí của sự sống nào sất. Thu gọn đồ đạc vào balo. "Sếp ơi, em đi cafe tí". "Ừ!".
Vài bước chân đã đến 1 quán gần hồ. Cái hồ này càng ngày càng sạch, chắc do mấy bè thủy trúc lềnh bềnh. Mùa đông mà nắng vàng hơn thu, nóng hơn thu. Chết tiệt! Phóng tầm mắt xa xa hồ, thấy cả 1 khoảng không thoáng mát, chả giống không khí trong cái phòng làm việc gì cả. Nhòm xuống dưới có một mẹ bán mít. Đứng tềnh hềnh ra mà chả có ai mua. Con mẹ bán chuối tiêu quẩy gánh chuối đi qua hỏi thăm mẹ hàng mít. Đoán chắc là mấy mẹ này chẳng quen nhau, nhưng chắc do đồng cảnh ngộ nên cũng dễ thông cảm.

- Mít bán thế nào mà còn nhiều thế?

- Ối giời! Nắng lên, rẻ thối.

- Đây cũng thế nầy – Mẹ bán chuối tỏ vẻ đồng cảm.

- Vừa nãy có con mụ đến hỏi mua mít. Mặc cả lên xuống, ăn thử đến hàng chục múi xong rồi nó tếch đít đi. Tiên sư cha nó chứ! Cái dạng đấy sống cũng đếch thọ được.

Giọng mụ bán mít chanh chua hơn. Nhưng làm sao được. Cái trò đời nó thế. Chửi chán thì đi. Tiếng còi xe vẫn inh ỏi. Sau lưng là tiếng nước chảy róc rách từ vòi nước nhân tạo trong quán.

Ngồi một lúc có hai gã thanh niên bước vào. Nhòm trông trẻ trẻ, khoảng chừng 15 – 16 gì gì đó. Một thằng gọi nâu đá, thằng kia kêu chanh muối. Một thằng áo kẻ sọc, thằng áo phông xanh lơ. Thằng xanh lơ nói với thằng kẻ sọc: “Mẹ nó chứ! Chơi tối thì lúc nào cũng ăn. Chơi ban ngày toàn thua mới chó chứ!” Vừa nói vừa rút bộ bài trong túi quần ra. Bây giờ là 13h33'.

Cuộc sống vẫn thế, chẳng có gì thay đổi. Công việc vẫn bận rộn. Thỉnh thoảng vẫn phải ngủ lại văn phòng. Chỉ thích những lúc nghỉ ở nhà, nhìn mấy con gà cũng đã thấy vui. Chắc do ít khi có được cảm giác thoải mái, bình yên như thế. Hôm nào mà có cả nhà ở nhà nữa mới thích. Chả hiểu sao giờ mới cảm nhận được tình thân gia đình.

HOW TO ESCAPE FROM STRESS?

How can I escape from stress? Who can anwer this question for me? A lot of problems generate at the same time. There is ONLY me, not two or three MEs. What can I do?

Wish for someone who can help me. Wish for some days when I will be free from work. Wish for some time for my family, for my dear mum and dad, and wish for some moments for myself. This year is not good for me, as in Vietnamese traditional belief. It is said that, the year when some one reaches 26 of age is the worst year in the last twelve years. Maybe, it's true. A lot of unlucky things fell on me from the beginning of the year. Success did not come to me. Happiness did, neither. Why? I am just seeing so many obstacles in front of me, on the way where I am taking each step. Wish for a magic thing that may wash them away.

I used to cheer my friends up when they were blue, motivate them and make them feel better. But I regreted not to teach them how to motivate me when I was sad. I used to be more optimistic than I am now. Not good.

This is the first time I've had a strong desire for wandering. Getting out from work, from everyone and do anything I like. No one knows.

TỚ MUỐN NỔI LOẠN

Hức hức, mún nổi loạn quá cơ. Sao giờ tớ lại đổ đốn thế nhể? Ngày xưa thì ngoan ngoãn, ai cũng yêu quý. Giờ thì hư, lười, thế mờ mọi người lại nói là quý tớ hơn mới hay chớ. Hú hú! iu mọi người quá cơ .

Đang làm việc. Trùi! Nhớ cafe da diết. Thế này thì làm làm sao? Bấm số và gọi: "1 đen đá không đường". Đầu dây bên kia: "Vâng!". Nghe câu trả lời đã biết là khách quen thế nào. Chẳng cần hỏi tên, địa chỉ. Hé hé, vậy là lát sau đã có người bê sang. Hooray!

Hôm nay, không đen đá nữa. Uống đen nhiều không tốt. Gọi cái khác. "Em ơi! 1 nâu đá không đường". Thằng bé đầu dây bên kia "Vâng!" 1 câu ngoan như cún mà chẳng thèm suy nghĩ gì. Một lát sau gọi lại cho tớ bảo là "Chị ơi, nâu đá nhà em cho sữa, không cho đường. Vậy chị uống sữa hay đường?" Hú hú, nếu cho đường thì là đen còn gì, nâu thì phải cho sữa, không đường là đúng. Hé hé. Thằng bé mặt cứ ngẩn tò te mãi mới biết là bị trêu.

Ôi, giá bây giờ được đi uống rượu nhể. Lâu lắm roài hông có chút cồn nào trong người, cảm thấy thiếu thiếu cái gì ấy. Người nó cứ đơ đơ ra. Công nhận mình uống cũng siêu, chưa bao giờ biết say là gì. Mọi người thì cứ say lũ lượt, mình vẫn tỉnh. Thế là sao? À, hóa ra từ đầu đến cuối bữa mình uống có hơn ... 1 cút. Không say là đúng rồi. Kè kè ...

Gừ gừ! Mình muốn đi bụi 1 tuần. Muốn khám phá thế giới của bọn giang hồ. Biết đâu lại là cái gì đó trong thế giới của tụi nó. Ngày xưa xem mấy cái phim xã hội đen mê lắm. Lúc nào cũng khao khát trở thành đại ca hoặc đầu sỏ 1 nhóm xã hội đen. Hê hê. Được vậy thì thật là ... ơn trời!

Tớ mún ngủ 1 tuần. Ặc ặc, nghe cứ như là ngủ liền luôn không dậy ấy . Muốn lắm! Kể cả những lúc đang làm việc cũng muốn lăn ra ngủ luôn. Vô tổ chức quá roài! Thoai, tớ ngủ đây. 2h chiều mất roài. Ngủ không lại mất giấc