Sunday, November 15, 2009

NGÀY THỨ 49

Nhanh quá nhỉ? Anh cũng không nghĩ rằng thời gian lại trôi nhanh như thế. Anh thấy mọi thứ vẫn chẳng có gì thay đổi. Ngôi nhà anh sống vẫn nằm lặng lẽ bên con kênh đào của thành phố. Hai bên là hai hàng cây mát rượi. Thanh bình, yên ả trong những ngày hè. Mùa đông thì có vẻ hơi lạnh lẽo. Ngôi nhà lạnh hơn khi vắng anh.

Hôm nay trở về nhà thăm, anh thấy nhà mình hôm nay đông đủ quá! Có bố mẹ. Cô em gái ở Hà Nội về. Bà con cô bác hàng xóm cũng sang chơi. Bạn bè khắp nơi cũng đổ về nhà mình. Kì là thật. Thấy ai ai cũng tay xách giỏ hoa quả, ít vàng hương và tiền giấy nữa. Ai đến cũng xếp hoa quả trước mặt anh và đốt hương trước mặt anh. À! Hóa ra hôm nay là ngày thứ 49 của mình. Nhanh thế nhỉ? Mình ra đi đã được 49 ngày rồi sao?

Nhìn mẹ kìa! Sao mẹ lại khóc? Con vẫn còn đây mà mẹ. Bố dạo này cũng lạ lắm cơ. Trước đây bị mẹ nói đã bỏ thuốc rồi mà. Sao giờ lại hút lại. Mà lại hút cái loại ngày xưa mình hay hút nữa chứ. Nhìn mặt ai cũng buồn buồn thương cảm. Còn em nữa. Em cứ nhìn chằm chằm vào mình và khóc suốt thôi. Anh đã nói là đừng khóc rồi mà. Không nghe thấy những gì anh nói sao em? Trời! Sao mình nói không ai nghe thấy vậy? Mọi người có nhìn thấy con không? Có nghe thấy tiếng con nói không?

Anh vẫn ở đây và rất gần mọi người. Nơi tâm hồn anh ở là một ngôi chùa cổ kính xây từ đời Tiền Lê. Ngôi chùa này yên tĩnh lắm. Khung cảnh rộng, thoáng đãng và sạch sẽ. Ngoài cổng có mấy cây đại nở hoa trắng ngần. Bên trong sân cũng rộng và thanh tịnh. Chưa bao giờ anh được ở một nơi yên tĩnh như thế này. Mẹ thật khéo chọn nhà cho anh. Vậy mà trước đây anh không tốt, đã khiến mẹ phải phiền muộn về mình. Làm thế nào để mọi người nghe thấy điều anh sám hối?

Thể xác anh lại đang ở một nơi khác. Đó là 1 cánh đồng thẳng cánh cò bay. Ở đây cũng thật yên ả, khác xa với chốn đô thành bụi bặm mà trước đây anh thường sống. Ngôi nhà anh mới xây nhưng đã phủ xanh cỏ. Những cơn gió hanh đầu mùa đã làm đất khô cứng lại. Muốn cắm 1 nén nhang lên cũng khó. Nhìn xung quanh hàng xóm, cổng nhà nào cũng được ghi bằng chữ trắng. Riêng cổng nhà anh ghi chữ vàng. Sao lạ nhỉ? Hay chủ nhà trẻ quá nên ghi chữ vàng để phân biệt với mấy nhà "tiền bối"? Nằm trong nhà, anh thấy hình như có ai đó đang lấp ló ở ngoài muốn vào thăm. Anh chạy ra, mở cổng mời vào nhà nhưng hình như không ai nghe thấy. Có một người con gái, nhìn tuổi cũng trẻ trẻ cứ ngồi trước cổng nhòm vào. Cô gái cố nhìn anh nhưng dường như không tài nào nhìn được. Anh nhìn mãi, nhìn mãi và cũng nhận ra đây là người đã đi cùng mình ngày hôm đó. Đúng rồi, cái hôm đó ...

Anh cố gắng dùng hết sức lực để gọi. Nhưng không ai nghe thấy. Dường như nó là tiếng gọi mà chỉ có những người cùng thế giới anh mới nghe thấy. Anh và họ là hai thế giới riêng mất rồi. Tay anh chạm lên mặt cô ấy nhưng chỉ là hư không. Và khi họ đi, anh cũng không biết làm cách nào để níu giữ. Bất lực và vô vọng. Chỉ vì sự khác nhau giữa hai thế giới. Thế giới của họ nhộn nhịp, xô bồ, đầy rẫy những bon chen. Thế giới của anh là thế giới của những linh hồn mà người ta gọi là vô thực. Anh chỉ biết ngẩn ngơ nhìn theo bóng họ khuất dần theo những cánh đồng ngô bạt ngàn ...


Friday, November 13, 2009

SỐT

Viêm họng, sổ mũi, đầu nóng. Thế là sốt.

Về đến nhà, cái thân trâu bò này đã đổ uỳnh xuống giường. Cái giường hôm nay cứ như là chảo rang ấy. Sao mà nóng thế nhỉ? Toàn thân sôi sùng sục. Hai bên thái dương mạch máu đập loạn xạ. Phực phực ... Hic, nó mà đứt cái phựt thì toi luôn không kịp ngáp.

Đang nằm thì gió ào ào. Chết! Hôm nay gió bắc về. Nó còn ở trên gác nữa. Cửa thì không có kính, cửa gỗ nên nhiều khe hở. Mỗi lần gió đi qua lại ghé vào phòng nó chút. Đắp cái chăn bông to uỳnh thì quá nóng, bỏ ra thì có mà giật mình thon thót vì lạnh. Không còn cách nào khác, nó đành mở ra đắp vào liên tục. Gió rít dã man quá! Nghe đâu tiếng cái chậu nhôm mẹ hay để trên mặt bể nước rơi loảng xoảng xuống sân. Cái lũ gà ngủ trên cây bưởi kêu loạn lên. Bố thương tình bắt chúng nó nhét hết vào bu thì phải. Tại thấy mấy con kêu oai oái. Mấy hôm trước thấy mẹ bảo: "Mùa đông rồi để chúng nó ngủ trên cây thế này không được. Tao bảo bố mày nhờ thợ đóng cho cái chuồng rồi nhét chúng nó vào đấy". Bố thì nói: "Ui giời! Bà cứ thương tầm phơ. Nó có lông dày thế lạnh thế nào. Trời sinh ra nó đã phải thích nghi với ngoại cảnh rồi." Thế mà hôm nay thấy bố bắt gà vào bu. Lạ thật!

Cọc! Cọc!
- Mày làm sao mà nằm? - Mẹ nó lên hỏi
- Con hơi sốt. Mà mẹ đừng vào đây. Nhỡ cúm dịch lại lây cho cả nhà.
- Lây gì mà lây. Vớ vẩn!
- Úi giời! Sốt thế này mà mày bảo "hơi" - Vừa sờ tay lên trán nó, bà cụ nói.

- Mà hôm nay tao ngủ với mày.
- Ơ, người ta đang tránh cho đỡ lây thì mẹ lại lên đây ngủ.
- Tránh để đêm mày có chuyện gì thì chết à.
- Có chuyện gì thì con sẽ gọi điện xuống.

Mẹ nó không nói gì. Đóng cửa đi ra. Một lát sau mang lên một cốc nước cam to đùng. Nó uống 1 mạch hết sạch. Lại uỳnh xuống giường.

Nằm 1 lát, mở mắt ra đã 23h đêm. Nhanh thật! Bụng không thấy đói. Người vẫn nóng ran. Đầu quay như chong chóng. Bên ngoài gió vẫn rít không thương tiếc. Trong lúc nhắm mắt ngủ lại, nó nghe thấy tiếng chày. Mẹ nó lại đang hì hục làm gì cho nó chăng? Quả đúng thật. Một lát sau, thấy bà cụ mang lên một cốc to đùng như cốc nước cam vừa nãy. Nó nhìn thấy.

- Ui! Con uống no lắm rồi. Mẹ làm làm gì nhiều!
- Uống đi! Nước Nhọ Nồi đấy. Uống vào đỡ ngay.

Hả! Từ thủa cha sinh mẹ đẻ, nó chưa uống cái thứ nước này bao giờ. Mà bây giờ hiếm cái loại đó lắm. Sao đêm rồi mà mẹ vẫn mò được là sao. Chưa kịp băn khoăn xong thì mẹ nó đã đẩy cốc nhọ nồi lên tận mồm nó.

- Uống 1 hơi đi. Không được nghỉ.
- Hic.

Ực! Ực! Hic, cuối cùng thì cái thứ nước đó cũng chịu trôi xuống ruột chứ không ứ trên cổ họng. Ơn trời! Lại uỳnh xuống giường. Hai thái dương vẫn đập loạn xình hậu.

Mở mắt nó thấy trời sáng. May quá mình vẫn sống. Tự nhủ 1 câu cái nào. Đúng là cái thứ cây cả bố và mẹ đều đổ công đi lấy có khác. Hiệu quả thật.

Buổi sáng tiết trời mùa đông. Lành lạnh, thật dễ chịu. Mấy con gà trong bu bố thả ra từ lúc nào ấy. Chúng nó kiếm ăn rồi. Từ lúc thả chúng nó ra vườn, không một mống cỏ nào mọc được. Thanh bình và yên ả làm sao. Lâu lắm rồi mới có cái cảm giác này. Tiện tay vứt một mẩu bánh mỳ vào lũ gà, chúng nó tranh nhau tưởng chết, đuổi nhau nhặng xị lên. Ha ha, trông bùn cười thật.

Hết giờ ở nhà rồi. Hôm nay cũng đã hạ sốt. Đi làm thôi. Lại bắt đầu 1 ngày không có những con gà ... mảnh vườn ... và cả Nhọ Nồi nữa.

MẤT NGỦ

Từ trước đến giờ vẫn được mệnh danh là đứa ăn no ngủ kĩ thế mà hôm nay tự nhiên lăn đùng ra mất ngủ. Hay do 2 hôm nay bị sốt? Chẳng phải. Tối qua sốt vẫn ngủ say như chết. Mà có chết cũng chẳng biết. Hôm nay vẫn sốt mà. Sao lại mất ngủ được nhỉ? Thôi chết rồi! Hay là bác sỹ kê nhầm thuốc. Chiều thấy vẫn sốt nên mua ít thuốc uống cho hạ. Chạy ra hàng thuốc gần gần xin bác sĩ 1 liều về uống thử. Nghe ông thầy lang này nói là cúm thế này chỉ cần kháng sinh là ok hết. Nghe cũng bùi bùi tai. Vì mình ít khi uống thuốc nên chắc mỗi lần uống sẽ phát huy tác dụng triệt để. Hic hic, đúng là phát huy triệt để. Không ngủ được, bò xuống bật vi tính. Liếc nhìn cái vỉ thuốc bị khuyết mất 2 viên, trên đó là dòng chữ "Không gây buồn ngủ" thế mới đau chứ. Quả này lãnh đủ rồi! Thảo nào nằm mãi chẳng ngủ được. Người thì nóng ran lên, nước mũi chảy ròng ròng ướt mấy cái khăn giấy. Không có chút nào cảm giác của buồn ngủ, cũng chẳng thấy mệt. Thế mới điên chứ! Trước đây có lúc ước 1 ngày có 48 tiếng. Giờ là lúc ước mơ bỗng dưng trở thành hiện thực. Hê hê!

ĐƯỜNG VỀ NHÀ

Kết thúc cuộc họp là gần 22h00, nó thong thả dong xe về nhà. Trước mặt nó là cả một chặng đường dài phía trước. Không biết điều gì có thể xảy ra với nó trên dọc quãng đường 15 cây số. Và cũng chẳng biết từ lúc nào, nó cảm thấy tay lái run mỗi khi đường vắng. Giờ đó vắng là đúng rồi. Đèn các shop dọc hai bên đường gần như đã tắt hết. Cái giờ này chỉ đông mấy thằng tóc đỏ hoe, phóng mấy chiếc xe máy cà tàng, phía trước phía sau chở vài ba con điếm. Đường phố lành lạnh và bụi bay mù mịt từ phía mấy cô lao công cần mẫn quét đường. Trước đây cứ thấy thằng nào phóng nhanh vụt qua, nó lại rủa thầm: "Những thằng điên này phải cho chúng mày tai nạn gần chết mới nhớ đời!". Nhưng giờ thì nó lại nghĩ khác. "Mong cho cái lũ chết tiệt ây được bình yên". Vì chúng nó bình yên, thì những người vô tội khác mới bình yên.
Một lý do khác mà khiến nó sợ về muộn là vì anh ra đi cũng vào cái tầm muồn muộn ấy. Cái lúc mà dễ gợi cho nó về một kí ức buồn. Nó vẫn bị ám ảnh, nỗi ám ảnh đến ghê người.
Sắp đến ngày thứ 49. Cho đến bây giờ, nó vẫn không thể tưởng tượng rằng anh đã xa. Dường như anh vẫn đâu đây, gần mà lại xa, không ai có thể cầm nắm hay chạm vào linh hồn đó. Có những lúc, nó mong muốn được gọi tên anh, thèm một câu anh gọi tên nó và khao khát được nhìn thấy anh dù chỉ một lần. Ước mơ ấy thật quá xa xỉ với nó.
Đường về nhà hôm nay lại buồn.

Friday, November 6, 2009

ANH - MÙA ĐÔNG - NỖI NHỚ


Đã sắp qua cái mùa thu anh thích nhất, cái mùa mà gợi cho em nhớ về anh nhiều nhất. Mỗi niềm nhớ lại là một niềm đau. Nỗi nhớ gặm nhấm từng mảnh thu, cào xé cho nó tơi tả và tan biến trong cái lạnh của cái đông đầu mùa. Xa anh đã tròn 40 ngày. Có lúc tưởng như anh vẫn đâu đây. Chập chờn trong những cơn gió nhẹ buốt.

Công việc đã cuốn em vào với mệt mỏi, căng thẳng và đầy rẫy những phức tạp. Nhiều lúc nhòm ra phía ngoài, chỉ mong là có anh đang dựng xe ở đó, ánh mắt hướng về phía em. "Cafe đê!". Em muốn nghe lại câu đó, muốn được thưởng thức hương thơm của cái thứ được gọi là Cafe đen nhỏ từng giọt lách cách. Mà hình như em và anh có bao giờ uống cafe cùng nhau đâu mà nhớ nhỉ. Khỉ thật! Lúc nào vào quán mình cũng uống đồ khác, có bao giờ gọi cafe đâu. Anh cũng vậy, nếu như em nhớ không nhầm.

Anh biết không? Chưa một ngày nào đi qua đoạn đường đó mà không nghĩ đến anh. Nó đã đi vào tâm trí em thành một đường mòn không thể xóa, nó sẽ khiến em day dứt không nguôi. Đến bây giờ, em vẫn còn bị ám ảnh bởi gương mặt anh khi ấy, ánh mắt cuối cùng anh dành cho em. Em cứ nghĩ mùa thu đi thì những ý nghĩ về anh rồi cũng sẽ hết. Nhưng đông về lại càng khiến em nhớ. Nhớ anh ... nhớ mùa thu ...

Monday, November 2, 2009

MONG MỘT ĐIỀU KÌ DIỆU ...

Thời gian với người này thì thật kì diệu, nhưng với người khác thì lại thật ma quái, khi thì nó thật dài nhưng có lúc lại thật ngắn ngủi. Với nó, thời gian thật ma quái.

Những ngày này một năm trước, thời gian trôi qua thật chậm trong sự chờ đợi của nó. Mười ngày chờ đợi kết quả sinh thiết với nó như là mười tháng hay mười năm, biết bao tình huống nó đặt ra nó đặt ra, tốt có, xấu có. Những cuộc trao đổi giữa nó và bác sĩ vẫn luôn hiển hiện, thái độ nghiêm trọng, và nhất là những gì diễn ra trong phòng tiểu phẫu không cho nó nhiều hi vọng. Nó vẫn nhớ những gì nó nghe đc hay cuộc đối thoại của chính nó với bác sĩ


- Không ổn rồi, cái này đáng nghi lắm
- Tôi sợ đây là một cái sarcome phần mềm, tôi làm nhiều về cái này rồi
- Nhìn này tổ chức bên trong rất lạ, giống như chất nhầy, ko phải nang
- Nếu là sarcome thì chỗ này phải khoét một lỗ bằng cái bát loa................

Nó ra trở về nơi làm việc sau khi sinh thiết, một mình với một cánh tay không cử động. Có cái gì đè nặng lên nó trên cả quãng đường, cuộc sống tấp nập ồn ào xung quanh như chẳng tồn tại với nó, trên đường dường như chỉ có mình nó. Giá như có một trận mưa, nó sẽ dong xe dưới mưa như những lúc nó buồn, để xua đi những gì đang nặng trĩu trong đầu và rửa sạch những giọt máu đang rỉ ra áo nó. Những ngày tiếp theo không chỉ có sự chờ đợi, mà nó còn phải trốn tránh gia đình, không ai được biết nó đang làm gì, không ai được biết cái áo nó mặc thấm đẫm máu sau mỗi đêm. Nó đi làm khi không có ai ở nhà, về nhà là chui vào phòng thay cai áo dính máu, cố gắng nén đau cầm bát cơm lên ăn cho qua bữa, rồi lại về phòng đóng kín cửa thay băng một mình.

Cuối cùng cũng đến cái ngày ấy, ngày thứ 2, ngày khởi đầu của một tuần, nhưng cũng là ngày khởi đầu cho một sự kết thúc. Sarcome, đó là từ quan trọng nhất trong tờ giấy mà nó cầm trên tay. Lặng lẽ, không một ý nghĩ nào gợi nên trong đầu, không biết phải xử trí ra sao, mặc dù trước đó nó đã dự đoán và đưa ra cách giải quyết với tình huống xấu nhất này. Về nhà, việc đầu tiên nó làm là đốt đi tất cả những cái áo thấm máu, và theo đó là cả những thứ mà nó nghĩ là không nên giữ nữa, giá như nó có thể đốt được cả những gì gọi là kí ức.

Những ngày sau đó là một thời gian dài đằng đẵng nằm chờ cho nước rút để ra nhập viện K, rồi lại nằm chờ để hội chẩn. Và chờ đợi để được một sự khẳng định mà chẳng ai trong gia đình nó muốn nghe "xạ trị hay hóa chất đều không có kết quả, phẫu thuật nhưng vẫn tái phát và lại tiếp tục phẫu thuật....."

Hôm nay nó vẫn thấy thời gian trôi thật chậm, nó muốn có gì làm để ngày trôi qua thật nhanh. Thế nhưng một ngày thật dài, nó ngồi đếm thời từng phút. Tối về lại mất điện nữa chứ, nếu cứ ở nhà chắc chắn đôi chân sẽ không nghe lời nó mà đi đến nơi không nên, không thể đến. Như mọi lần, nó gọi điện cho thằng bạn rồi đi uống cafe, nói chuyện trên giời dưới bể.

Trời cuối thu se se lạnh, trên đường về bỗng có hương thơm thoảng qua, ah mùi hoa sữa, nó cho xe chạy chậm lại, cảm nhận hương hoa sữa nhẹ nhàng xen giữa cái lạnh cuối thu. Mùa thu, hoa sữa ....với người khác là một sự lãng mạn, nhưng lại gợi cho nó một nỗi buồn, vì nó luôn một mình trong hoàn cảnh ấy, cả hôm nay cũng vậy, một mình nó chầm chậm lượn một vòng qua bờ ao làng, nơi có hàng hoa sữa, trước khi về nhà. Dĩ nhiên, vây quanh nó lúc này không chỉ có hương hoa sữa hay những giọt sương thu mà còn có cả những kí ức buồn, những kí ức của một năm về trước, như mới xảy ra hôm qua, tờ giấy ấy, sarcome, xạ trị, hóa chất, tái phát.......không kết quả............

Thời gian như đang trêu ngươi nó, một ngày thì như một năm, một năm đã qua nhưng lại như chỉ mới một ngày hôm qua.........

Bây giờ, thời gian lại thật châm, và không hiểu do cafe hay cái gì mà nó vẫn đang ngồi...............

ĐỜI LÀ THẾ ...

"Em là người thứ hai hiểu anh nhất, trừ mẹ anh. Anh sẽ khiến em trở thành người hạnh phúc nhất". Ôi giời! Thằng nào đi tán gái chẳng bốc phét. Ơ thế mà đôi khi những lời bốc phét ấy lại làm khối con xao lòng. Thế mới chết!

Hắn được coi là "ăn chơi xa đọa" từ khi còn ngồi trên ghế mục nhà trường. Mẹ hắn thì tốn không biết bao nhiêu "giấy mực" để cho hắn vào một lớp tốt, nhưng hắn có hiểu cho tấm lòng của bà già đó đâu. Mẹ! Chứ cái dạng thằng đó thì nghĩ được đếch gì cho người khác. Hắn chỉ biết ăn chơi, đập phá và làm gia đình hắn điên đảo vì hắn chứ được cái tích sự gì.

Ba năm trôi qua, mặt thằng đấy vẫn chẳng có gì thay đổi. Tính cách thì không biết thế nào nhưng có vẻ tốt tốt hơn tí. Tự nhiên lại quan tâm đến mọi người xung quanh, giúp đỡ mọi người, và một số người cho là ... KIỂU CHƠI ĐẸP. Chính vì cái vẻ CHƠI ĐẸP đó, nên mới có một con tên là DỞ HƠI phải lòng hắn. Hắn cũng có vẻ chân thành với con Dở Hơi kia và cũng muốn tiến xa hơn. Một thằng Hơi Đểu và 1 đứa Dở Hơi liệu có thể thành đôi? Hú hú, nghe cũng có vẻ hấp dẫn thật. Tình yêu ấy được xây dựng trên nền của sự GIẢ DỐI. Và cái con Dở Hơi kia cuối cùng cũng tỉnh ngộ để đạp đổ bức tường GIẢ DỐI mà hắn mới xây trong vòng có 1 tuần. May mà mới xây, chứ để bê tông nó cứng rồi thì khó đạp đổ lắm. Khìa khìa ...

Sau hơn 1 năm gặp lại, hắn đã có vợ con, nhưng cuộc sống không hạnh phúc. Chắc vì thế mà hắn luôn nhớ về cái ngày xa xôi với mối tình vẻn vẹn có 1 tuần. Có một điều mà hắn ngẫm ra được đó là ngày xưa hắn đã sai lầm khi muốn xây một ngôi nhà đẹp với 1 cái móng không vững chắc. Hắn vẫn muốn có được ngôi nhà đó, nhưng đã quá muộn.

Giờ thì hắn lắm xiền lắm. Lập công ty riêng, tậu xe sang, nhà cao cửa rộng, vợ con đề huề. Thiếu mỗi 1 thứ mà hắn tạm định nghĩa nó là NIỀM VUI. Hắn quăng tiền đi để nhặt lại niềm vui. Lúc nào cũng vậy. Cuộc sống của hắn quanh đi quẩn lại là lấy tiền của thằng này biếu thằng khác to hơn. Đúng là "$ không tự nhiên sinh ra, không tự nhiên mất đi mà nó chỉ chuyển từ TÚI người này sang VÍ người khác". He hé!

Đời nó là thế!

SINH NHẬT ANH

Hôm nay sinh nhật anh. Mưa. Lành lạnh. Trời u ám như để tang anh. Anh ra đi cũng đã được 17 ngày, ý nghĩ về anh vẫn chưa nguôi. Anh biết không? Ngày nào em cũng phải đi qua đoạn đường nơi anh ngã xuống. Cứ mỗi lần qua đó, khuôn mặt thoi thóp đầy máu của anh lại hiện ra. Hình ảnh đó luôn ám ảnh em. Bao giờ em mới có thể xóa bỏ được hình ảnh đó? Cái lành lạnh của mùa thu càng khiến em nhớ anh, chỉ vì một câu duy nhất anh nói với em là anh yêu cái lành lạnh đó.
Anh ơi! Mùa thu đến rồi đó! Sao anh nỡ vội ra đi? Để lại em và bầu trời xám xịt. Những lúc làm việc, thỉnh thoảng ngó ra ngoài cửa kính lại thấy anh đợi em. Hình ảnh đó rõ lắm anh biết không? Giờ mà có anh ở đây, em sẽ mời anh đi uống rượu đấy. Uống rượu trời mưa thế này mới thích. Sẽ xua đi cái lành lạnh, thay vào đó sẽ là một cái gì đó âm ấm. Men rượu cay cay sẽ thay cho bánh ngọt và nến vàng. Chúc mừng sinh nhật anh!