Sunday, May 24, 2009

BẬN --> MỆT ...

Bắt đầu công việc mới cũng đã được 2 tháng. Một khoảng thời gian không dài đối với một công việc. Mình bắt đầu quen dần với vị trí đang làm. Mặc dù chưa tìm được nhiều niềm vui và điều mới lạ ở công việc mới nhưng vẫn muốn xem mình có thể làm gì để thay đổi tình hình hiện tại, làm gì để có thể mang lại lợi ích cho công ty.

Mình đang làm cùng một lúc 4 công việc khác nhau. Đó cũng chính là lí do vì sao mình không có nhiều thời gian rảnh. Những lúc không làm được việc gì mình thấy thực sự tiếc thời gian. Có người nói mình là con người của tham vọng. Họ nói đúng! Nhưng tham vọng không hoàn toàn là xấu. Mình chỉ muốn xem mình có thể làm được gì, chỉ muốn có một vị trí trong xã hội để bố mẹ được tự hào, muốn có tiền để hàng năm có thể đưa bố mẹ đi nghỉ mát. Điều đó có quá sức đối với một cô gái như mình không?

Mình muốn học hỏi về kinh doanh nên đã xin vào công ty hiện tại mình đang làm. Muốn thực hành kiến thức kinh doanh mình được học trong thời gian ngắn và qua sách vở nên vẫn tiếp tục công việc của một người bán sản phẩm dịch vụ. Muốn giữ nghề nên vẫn đi dạy. Muốn kết hợp những gì mình được học ở trường cũng như năng khiếu của mình với niềm đam mê kinh doanh nên mình đang cố gắng tạo ra công việc mới cho mình. Tham quá phải không? Cái giá phải trả cho lòng tham đó là những ngày làm việc không quản ngày đêm. Ngày đi làm, tối đi dạy, đêm về lại hì hục với công việc của riêng mình. Nhiều lúc ngồi ngẫm nghĩ rồi tự hỏi: "Mình làm việc nhiều thế này để làm gì nhỉ? Liệu có tốt cho một người con gái như mình không?" Rõ ràng biết nó là không hoàn toàn tốt, vì chẳng ai thích con gái làm quá nhiều. Sau này còn gia đình, chồng con nữa chứ.

Nhiều lúc mệt mỏi, muốn có một bờ vai. Nhòm đi ngó lại chẳng có ai. Mình cứ chúi đầu vào việc thế này còn nhìn thấy ai được nữa. Cuối một ngày chẳng nghĩ được gì hơn ngoài cái giường. Đặt lưng xuống thì chẳng còn biết giời đất là đâu nữa. Sáng mở mắt lại vội vội vàng vàng oánh răng rửa mặt rồi vù xe đi luôn. Ăn sáng vẫn là thứ đặt cuối cùng.

Một người bạn của tôi định nghĩa về bân rộn thế này: "Bận rộn là một dạng của lười biếng: lười suy nghĩ và hành động bừa bãi". Ừ nhỉ! Có những lúc muốn suy nghĩ lung tung một chút, muốn hành động ngu ngu một chút. Nhưng bận đến nỗi chẳng có thời gian cho những thứ linh tinh hay ngu ngu kia nữa. Nhớ lại hai tháng trước đây, thất nghiệp được chơi sao mà thích thế. "Ước muốn cho thời gian trở lại!" Hic hic! Và đối với một số người, bận rộn là cách để che giấu cảm xúc thực của mình, che giấu cả tình yêu và sự thù hận. Đôi khi là sự che giấu con người thật của chính mình!

Friday, May 1, 2009

NHỮNG CON NGƯỜI MỚI

Lâu lắm rồi mới có kỳ nghỉ dài ngày thế này. Mọi người thì đã có kế hoạch cho riêng mình, còn kế hoạch của mình thì sao? Ở nhà, ngủ, online, đọc sách, và cà fe khi có ai đó gọi. Đó có phải là làm phí một kỳ nghỉ hiếm có thế này không nhỉ? Chà chà, phí hay không là do suy nghĩ của mình, hơn nữa đây là kỳ nghỉ của mình cơ mà.


Bắt đầu công việc mới đã tròn 1 tháng. Không có gì đặc biệt. Nhiều lúc thấy chán vì chẳng có việc gì để làm. Đến văn phòng ngồi chơi, đọc sách, chát linh tinh, làm vô số những việc khác nữa mà vẫn chưa hết ngày làm việc. Cái đầu đã quen với cường độ căng như dây đàn rồi, giờ tự nhiên trùng xuống, thấy hụt hụt.


Cái văn phòng nhỏ bé chẳng mang chút dáng dấp nào của một tập đoàn. Nhân viên ở đây cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay: 1 chú Chủ tịch - sếp của mình, 1 bà Giám đốc điều hành (hơn mình có 4 tuổi), 1 bà thủ quỹ, 1 kế toán, 1 nhân viên kinh doanh và 1 bác "giúp việc". Ngày nào cũng chỉ xoay quanh từng ấy con người, thế mà lại vô số thứ để nói.


Bà Giám đốc điều hành, người tuyển mình vào vị trí này, lúc đầu mình rất phục. Nhưng càng ngày thì sự khâm phục đó càng giảm. Và bây giờ nó trở về con số ZERO. Về công việc thì phải công nhận bà ấy khéo léo và giỏi giang, nhưng về cách ứng xử với mọi người thì mình đánh giá là "kém". Ừ thì công nhận bà ấy được sếp ủy quyền mỗi khi sếp vắng mặt, nhưng bà ấy kêng kiệu lắm. Đến cốc nước cũng không rót được cho mình. Lúc nào cũng ra lệnh cho một người đáng tuổi mẹ của bà ấy rót nước mang lên phòng cho bà ta. Những hôm nào bà ta chưa ăn sáng thì y như rằng bác "giúp việc" lại lững thững cầm chiếc cạp lồng mua phở hoặc bún về cho bà ấy. Là một vị sếp mà cư xử như thế chẳng đáng nể chút nào.


Bà thủ quỹ - em của sếp thì không còn lời nào để nói. Từ thủa cha sinh mẹ đẻ mình chưa thấy ai lười như bà ấy. Thôi cứ tạm gọi là bà LƯỜI. Hàng ngày, bà Lười thường đến lúc khoảng 9h hoặc hơn 9h sáng. Bao giờ cũng lủng lẳng một chiếc cạp lồng thức ăn. Đỗ xe đến cửa cơ quan, bà với giọng: "Bác M ơi, cầm giúp em cái cạp lồng này vào!" Ặc ặc, có cái cạp lồng có nặng nề gì đâu mà bà ta không tự cầm được. Hôm nào cũng chuyện gia đình, con cái nói oang oang cả cơ quan. Con thì có giỏi giang gì đâu. Lên đến đại học năm thứ 1 rồi mà một chữ chuyên ngành bẻ đôi cũng không biết. Ấy thế mà lúc nào cũng mở miệng ra là khen con. Chậc chậc, chẳng hiểu nổi. Nói chuyện chán rồi đâm ra mệt, lại bắt cô bé chuyên đi giao hàng tẩm quất đầu. Hôm nào cũng phải lao ra tẩm quất cho bà ấy hàng mấy tiếng đồng hồ. Khổ thân con bé. Có những lúc buồn ngủ trĩu mắt rồi vẫn phải đấm đấm bóp bóp cho bà ta. Nhưng phải công nhận sinh ra là số "bà chủ" là sướng ở cái chỗ đấy.

Bác M làm giúp việc cho cái tập đoàn "nho nhỏ" này cũng đã được 04 năm. Bác là giáo viên mầm non đã nghỉ hưu, ở nhà buồn không biết làm gì nên xin đi làm cho vui. Bác có khuôn mặt thật phúc hậu và cũng thật đảm đang. Nếu cái công ty này mà lớn hơn chút nữa thì chắc bác cũng đã được bầu làm Chủ tịch Công đoàn. He he vì bác luôn bảo vệ những người mới vào hoặc những người được coi là "chân đất mắt toét". Việc của bác không nhiều nhưng toàn việc không tên: pha trà, quét dọn, trông xe, nấu nướng, dán tem sản phẩm, lau rửa bồn cầu, toilet, tiếp khách, trực điện thoại, ... Công nhận phải phong cho bác là "anh hùng lao động". Nhờ bác mà những người chân ướt chân ráo như mình vừa vào đến công ty đã có thể nắm ngay được tất cả các mối quan hệ trong công ty, các mối quan hệ với sếp to, sếp nhỡ, sếp nhỏ. Không có bác thì không biết tìm niềm vui nơi nào.

Con bé giao hàng bằng tuổi mình, quê TH. Trông cũng xinh xắn. Gốc là giáo viên dạy nhạc cho trẻ con. Vì sợ bị phân lên miền núi nên trốn ra Hà Nội làm, dấn thân vào cái công ty này. Ngoài việc giao hàng, có kiêm luôn 1 nhiệm vụ là đón con sếp to mỗi lần cậu tan trường. Cũng nhờ cái "bóng quan nhớn" của bố mà cậu ấm lúc nào cũng học sinh giỏi đều đều. Chả hiểu. Nhưng rồi tôi cũng ngỡ ra, cuối kỳ hay cuối năm, toàn bộ điểm tổng kết của lớp cậu ấm được chuyển hết cho ông bố. Nhiệm vụ của bố là chuyển cho kế toán làm điểm cho cả lớp. Bác nào muốn con điểm cao cao để vớt vát lên giỏi thì liên lạc với bố cậu. Nghe có vẻ hấp dẫn thật. Mang tiếng là giúp người nhưng thực tế là 1 vụ kinh doanh lớn. khà khà. Không sao! Đời nó là thế. Thế nó mới là đời. Cô bé kia mặc dù khục khặc sau mỗi lần đưa cậu ấm về nhưng trước mặt vẫn tỏ vẻ tươi cười. Hé hé, vì vẫn muốn nhận lương mà.

Mỗi con người một số phận, một hoàn cảnh. Nhưng dường như cuộc sống luôn công bằng. Rồi may mắn sẽ đến với những con người biết chấp nhận số phận và vượt lên trên số phận để sống.