Saturday, December 25, 2010

TẠM BIỆT ANH! VĨNH BIỆT TÌNH YÊU CỦA CHÚNG TA

Anh vẫn đó, lạnh lùng, mạnh mẽ và quyết đoán. Không gì có thể xoay chuyển được ý nghĩ trong đầu anh. Chúng ta, những người thuộc về hai thế giới khác nhau, sẽ không thể nào hòa vào một. Em đã từng xem 1 bộ phim. Trong phim, nhân vật chính có nói: "Trên đời này không hề có hai thế giới, mà chỉ có hai người cùng nhìn về một hướng". Có lẽ vì trong phim nên nó khác xa cuộc sống hiện thực. Vậy nên bây giờ em vẫn tin là có hai thế giới.

Nhiều người nói chỉ cần tình yêu là đủ. Có lẽ vì chúng ta quá tham lam, nên tình yêu giữa chúng ta vẫn chưa đủ để kết gắn hai tâm hồn. Tình yêu đó vẫn còn, vẫn rất mãnh liệt. Nó vẫn ngày đêm gặm nhấm hai kẻ tham lam kia.

Anh biết không? Cuộc sống vẫn trôi. Thời gian vẫn chảy. Nhưng những kí ức của anh, khuôn mặt anh, giọng nói của anh, nụ cười của anh vẫn đứng yên trong tâm trí. Vẫn còn đó. In hằn thành sẹo. Đã đến lúc em phải giải phóng những kí ức đó. Đã đến lúc phải giải phóng chính em khỏi hình bóng của anh. Nó giống như con ve đang cố thoát khỏi cái xác bên ngoài. Sẽ rất đau đớn, nhưng chú ve đó sẽ trưởng thành hơn.

Còn 17 ngày nữa là sinh nhật anh. Chúc anh một sinh nhật thật vui và ấm áp!

Tạm biệt anh! Vĩnh biệt tình yêu của chúng ta!

LẶNG

Mưa hắt hiu. Mưa buồn. Lòng người ngổn ngang một đống tâm trạng.

Hôm nay là một ngày đặc biệt, nhiều người nghĩ thế. Nhưng với ai đó, chắc là không. Tự thưởng cho mình một ngày nghỉ, một ngày nghỉ theo đúng nghĩa của nó. Mở mắt là 7 giờ. Từ cái khoảnh khắc ấy cho đến khi tung chăn chui ra ngoài cũng là 1 quá trình đấu tranh nội tâm gay gắt. Cuối cùng cũng chui ra khỏi giường lúc 11 giờ 30 trưa. Oánh răng, rửa mặt. Cơm trưa anh dzai đã nấu sẵn. Sực thôi. Cái cảnh ngoài trời lún phún, gió bắc hiu hiu, mâm cơm nóng hổi. Chà chà, có mà ăn cơm không cũng thấy sướng.

Lại sang chiều bố nó rồi. Nhanh thật. Ngồi nhà thế này chán vãi. Lạnh thế này lũ gà cũng lẩn đâu hết. Đếch loanh quanh, lang thang trong sân như mọi ngày. Chắc chúng mày đang chồng lên nhau để lấy nhiệt đây (:P). Tạnh mưa rồi. Lượn.

Tranh thủ tí việc dưng mà việc bất thành. Lượn vào chợ cái. Lâu lắm chả có cái cảm xúc sọp ping. Vào thấy người còn nhiều hơn hàng. Mà chúng nó lắm tiền hay sao mà đi đông thế. Ngóng ngóng nghênh nghênh đến hàng bán đồ lưu niệm, dây buộc tóc, móc chìa khóa. Dòm thấy cụ rùa đang nằm trong ni-lon. Bắt 1 cụ. 19k. Chà, cụ cũng có giá phết đó chứ.

Lượn từ đầu đến cuối chợ, mua được 1 số thứ linh tinh tự thưởng cho mình. Cái balo trên vai nặng tổ bố. Thôi. Lượn tiếp thôi. Giời lại bắt đầu lún phún. Bố khỉ. Thế này còn lượn đi đâu được nữa trừ khi chui vào café. Hay lại café. Vào thôi.

Hôm nào cũng vào cái chỗ này 1 mình. Hôm nay cũng 1 mình. Nhưng tự nhiên lại chán tệ. Bình thường vào đây làm việc bán sống bán chết. Hôm nay nghỉ quyết tâm kệ bố việc. Chả có việc gì làm, chả có lí do gì, chả có đứa mẹ nào ngồi cùng. Nghĩ cũng chán thật. Đang định gọi 1 đứa đến trả tiền café thì trong quán lại vang lên cái bài Boulevard khỉ gió. I don’t know why you said goodbye. Just let me know you didn’t go forever, my love. Nghe xong lại thích ngồi một mình. Điên mất rồi.

Về nhà lại nghịch chú laptop. Gặp 1 chị online với cái status y chang ngày xưa ‘Nghiệt ngã’. Nhảy bổ vào hỏi chị ơi sao lại thế? Chuyện là thế này. Anh bạn 35 tuổi, mẹ già 86 tuổi, 1 chị dở, 1 chị ung thư máu, hôm qua trên đường đi công tác, xe tải đâm trực diện, chết tại chỗ. Chuyện ngắn. Nỗi đau dài. Tự nhiên thấy chạnh lòng. Cuộc sống nghiệt ngã.

Một ngày trôi đi. Lặng lẽ. Phẳng lặng. Bình yên đến mức trống rỗng.

LẠI HÂM RỒI

Đôi lúc tự hỏi cuộc sống là cái quái gì mà sao nghẹt thở thế? Phải rồi. Con người ta sinh ra cất tiếng khóc chào đời chứ có phải toét miệng cười chào đời đâu. Nhiều người dòm mình vẻ bề ngoài bảo con này sướng. Nghe xong miệng toét cười, trong lòng lâng lâng vì sung sướng nhưng đầu óc lại cho rằng đếch phải thế.

Nhiều lúc ngẫm đi nghĩ lại vẫn thấy mình sướng hơn 1 đống người. Nhưng lại có lúc ngồi nghệt, thấy đời mình cực kì khốn nạn. Hãy khóc, hãy khóc đi cho lòng nhẹ đỡ. Khóc để cho nỗi lòng tựa lên chính đôi vai mình. Khóc để nỗi buồn bung ra, để sáng mai thức dậy có đủ nghị lực đề giẫm đạp lên những khó khăn phía trước. Khóc cho hết nước mắt để mai lại được cười tươi rạng rỡ. Đang yếu đuối đi hay mạnh mẽ hơn? Không biết nữa. Trống rỗng.

Những lo toan đang cố bấu víu vào cái hư không. Tìm kiếm 1 điểm tựa mà sao khó quá. "Ở đời không có bước đường cùng" nhưng suy cho cùng, thoát đường cùng này cũng chỉ để đâm vào 1 ngõ cụt khác. Và cuộc sống âu cũng chỉ quanh ra quẩn vào mấy cái đường cùng ngõ cụt đó. Bi quan? Nhẽ vậy.

Lại khóc. Đó là việc duy nhất có thể làm được trong lúc này. Khỉ thật.

VÌ SAO ANH YÊU EM? (KHÔNG DÀNH CHO NGƯỜI DƯỚI 18 TUỔI)

VÌ SAO ANH YÊU EM?
Dzai: Vì chúng ta trái ngược nhau. Như các cụ nói hai cục nam châm trái dấu sẽ hút nhau.
Gái: (Tên thật là Chị Dậu) Ôi! Bill Gates của đời em!
Dzai: (Ngất)

VÌ SAO ANH YÊU EM?
Thằng ku: Vì anh không thể sống thiếu em.
Cái đĩ: Điêu vật!
Thằng ku: (Mắt chữ O, miệng chữ A)

VÌ SAO ANH YÊU EM?
Chày: Vì em là 1 người phụ nữ đảm đang, biết chăm lo cho gia đình.
Cối: Hãy đợi đấy!
Chày: (Nhe răng, mặt đần thối luôn)

VÌ SAO ANH YÊU EM?
Ong: Vì em là người luôn cởi ... mở.
Hoa: Tôi có phải là con điếm đâu? (Gào to tướng)
Ong: (Đờ người sau khi bị 1 cú ... đạp)

VÌ SAO ANH YÊU EM?
Adam: Vì em luôn luôn lắng nghe những gì anh nói.
Eva: (Khua tay, múa chân)
Adam: Ặc, con này câm bà con ạ! (Chạy mất tông ... Lào)

VÌ SAO ANH YÊU EM?
Trym: Anh điếu biết.
Bứm: (Chạy đến và ôm chầm lấy trym)

ỌC ỌC

Yesterday: Wake up - brush my teeth - wash my face - get dressed - no breakfast - go to work - work (online all the time) - eat lunch (sometimes not) - finish work at 9pm - go home - dinner - get online - go to sleep.

Today: Wake up - brush my teeth - wash my face - get dressed - no breakfast - go to work - work (online all the time) - eat lunch (sometimes not) - finish work at 9pm - go home - dinner - get online - go to sleep.

Tomorrow: Wake up - brush my teeth - wash my face - get dressed - no breakfast - go to work - work (online all the time) - eat lunch (sometimes not) - finish work at 9pm - go home - dinner - get online - go to sleep.

In conclusion 1: My life does seem easy and simple, peace and quiet, tiring and boring. Nothing is special. Hate it, sometimes.

However, I'm luckier than a death because I can wake up the next morning.

I'm luckier than a disabled because I can brush my teeth, wash my face, get dressed on my own.

I'm luckier than those who are starving in some African countries because I still survive without breakfast.

I'm luckier than an unemployed because I have a job.

I'm luckier than those who are living in remote area because I can get online all the time.

I'm luckier than other people because I have free lunch. (It's true)

I'm lucky when I have home to come back from work.

I'm lucky when I enjoy dinner cooked by my dear mom.

I'm lucky when I have a computer to get online.

And I'm lucky to have a bed for a good sleep.

In conclusion 2: Life is more valuable than I expect.

Mờ mình đang viết cái khỉ gió rì thía nhờ? Chuối hột. Ọc ọc.

NGÀY NGHỈ

Đại lễ - dân làng đổ xô ra cái bờ hồ ngắm. Nghe nói có cả đống người ngủ la liệt khu bờ hồ chờ đến sáng nay để xem cái duyệt binh rì rì đó. Nghe khí thế hừng hực thía mờ suốt từ ngày khai mạc đến ngày cõng mạc, mềnh chả bén mảng đến cái bờ hồ 'thân iu' đó chút nào. Vài đứa bạn nói đến đó đông lắm, người mày như con cóc nhành, nó chen cho bục ruột. Há há.
Papa và mama rậm rịch từ tối hôm qua. Hôm nay Đại lễ, papa chở mama đi chơi. Nghe mà đã thấy tình củm và lãng mạn chết đi được. Chỉ mong 2 cụ không lạc nhau. Lạc nhau trong cái biển người đó thì mama chắc chỉ ngồi cái góc kem Tràng Tiền mà mếu. Mấy chục năm rồi có ra cái Hà Lội bao giờ đâu. May mà cái Tràng Tiền nó vẫn còn quán kem. Chí ít ra cũng có thể ngồi đó trong khi papa chạy đi tìm. Chả là trước khi đi, hai cụ đã quy ước với nhau rồi. Nếu có lạc thì cứ tìm quán kem Tràng Tiền mờ ngồi. Khổ! Cái thời không có di động nó khổ thế đấy! Cầu mong 2 cụ đi chơi được vui!
Trái ngược với cái không khí náo nhiệt ngoài Hà Lội, cô ấm và cậu ấm vẫn khò khò ở nhà. Cậu ấm dậy trước, cho mấy con gà ăn. Để xem hôm nay chúng mầy có tòi được quả trứng nầu cho tau không? Cô ấm ngủ đến xế trưa mới dậy. Chà! Hôm nay yên tĩnh tệ. Chắc dân làng chạy hết ra xem cụ rùa roài. Hề hề. Hum nay papa và mama đi vắng. Không nấu cơm nữa. Ăn mì cho nhanh. Sẵn rau cải và trứng gà, tội rì không làm vài gói mì ăn cho sướng. Cô ấm định đi nấu thì cậu ấm cất cao giọng:
- Mày để tau nấu. Mày nấu ai mờ nuốt nổi.
- Thế anh nấu nhớ. Cô ấm trả nhời, mặt phởn cực.
Chả mấy khi được dư lày. Papa mama dắt díu nhau đi chơi. Ở nhà anh dzai lại nội trợ. Nhứt mềnh! Thôi xem phim nào! Tắt điện thoại cái đã. Kẻo chút nó réo hết việc lọ đến việc chai thì phiền!
Đợi chút, đi vệ sinh đã. Viết tiếp sau.
Xuống dưới nhà dòm bọn gà thích phết. Để xem nào. Lúc sáng tao thấy chúng mày kêu toáng lên, kiểu gì cũng phải cho tao được quả trứng chứ. Lần mờ đến cái chuồng gà. Khà khà! Đúng thật! Tối nay tao lại có trứng ăn, mặc dù trưa nay anh em tao đã xơi 4 trứng của mầy roài. Hehe. Thôi để tao lại cho chúng mày ít thóc. Sáng mai lại đẻ trứng cho tao ăn nhé!
Chui vao vườn đổ thóc vào cái máng mẻ, 4 mống gà hì hục mổ. Một con còn nghển cổ định mổ trên tay mềnh. Suýt mềnh đạp cho phát. Dòm xa ở góc vườn có cái rì xanh xanh. Hóa ra là quả bưởi rụng. Mẹ, chắc bọn gà nhảy nhót trên cây bưởi nhiều quá khiến nó rụng đây mờ. Chả lẽ tao lại vét hết số thóc còn lại, đếch cho chúng mầy ăn nữa. Bực cái thái độ.
Ngước lên cái lồng chim. Con Két này còn chẳng thèm nhìn mặt mềnh. Cứ xoay người dòm nó thì nó lại xoay đít về phía mềnh, đầu thì cúi ngầm, mắt liếc đằng khác. Chắc lâu không dòm đến nó nên nó giận. Chắc phải tậu 1 con Két mái nữa về cho mầy. Cứ đợi đấy.
Chậc chậc. Có mỗi việc xuống đi vệ sinh mà cũng làm được ối việc.
Một ngày trôi đi không công việc, không chuông điện thoại, không giấy tờ, không email, không họp hành. Chà! Đây mới là cuộc sống!

MỘT NĂM

Hình ảnh về những đoạn đường cách đây 1 năm khi nó đến thăm anh vẫn còn nguyên trong tâm trí. Hôm nay, trở lại con đường đó, vẫn không có gì thay đổi. Bác xe ôm tốt bụng chở nó vào tận khu anh an nghỉ. Nhảy xuống mảnh ruộng, nó dòm mãi mà không thấy anh. Cỏ mọc tốt quá. Nó phải lấy tay vén từng búi cỏ để xem tên. Cái này không phải. Cái bên cạnh cũng không phải. Cái nắng mùa thu mà sao vẫn rát vậy? Chạy đến chỗ gần 1 con bò đang ăn cỏ. Nó hiên ngang đứng trên 1 ngôi mộ, hồn nhiên gặm những dúm cỏ xanh rờn. Tiến đến gần. Ò ... ò ..., nó nghển cổ nhìn, trông có vẻ nó như muốn hỏi: "Mày định tìm ngôi mộ nào?". Mịa, đúng là cái giống bò. Tao mà tìm được thì đã đếch đến gần mày. Lấy tay bới túm cỏ. Lại không đúng rồi. Nó thất vọng. Trong đầu nó tự nhủ: "Anh à! Em đến thăm anh này. Anh ra đón em đi!". Tiến đến ngôi mộ phía sau. Anh đây rồi!

Ngôi mộ anh nằm đã xanh hơn bởi cỏ. Tấm bia ghi tên anh bằng chữ vàng mà sao em lại không nhìn thấy nhỉ? Tệ quá! Đợi chút. Em có mua hoa quả cho anh đấy. Em không biết anh thích ăn quả gì nên tạm mua quả em thích. Không ăn được thì cứ để em ăn cho nhé! Một năm rồi mới gặp lại anh. Anh thế nào? Sống ở đây có buồn không? Anh về đi! Về nói chuyện với em 1 chút. Cũng lâu rồi anh em mình không ngồi trà đá với nhau nhỉ? Hôm nay em không mang trà đá mời anh. Em mang rượu đấy! Không biết uống nhưng em biết rót. Em rót cho anh nhé!

Anh à! Thời gian trôi đi nhanh quá. Đã 1 năm rồi đấy. Vậy mà em cứ ngỡ mới chỉ hôm qua. Anh từng nói thế giới chỉ là sự di chuyển hỗn độn của 1 đống ADN. Và khi cái đống ADN đó dừng thì thế giới cũng kết thúc. Anh đã chọn 1 thế giới kết thúc để cho em cái thế giới bắt đầu. Chén rượu này em uống để cám ơn anh đã chọn điều tốt đẹp cho em!

Anh về đi. Về để nghe những điều em nói. Cảm giác có lỗi lúc nào cũng đè nặng lên kí ức của em. Hình ảnh của máu, nước mắt và nỗi đau xé lòng không bao giờ tan biến. Nhưng cũng có lẽ vậy, em thấy cuộc sống của em giá trị hơn. Vì nó được đổi bằng chính cuộc sống của anh. Xin lỗi anh! Em thật lòng xin lỗi anh! Xin lỗi anh nhiều lắm!

Nhìn tấm bia, nhìn đám cỏ, nhìn lũ cò trắng nhởn nhơ. Em thấy buồn anh ạ!

KHỈ THẬT

Ghét nhất mỗi lần tắt điện, trùm chăn, nhắm mắt rồi mà vẫn phải bật dậy bật con máy tính online. Đếch ngủ được. Bực!

Bật máy lên rồi, mắt lại ríu lại. Bực hơn!

Khốn!

Chẹp! Già rồi nên lẩm cẩm đây mờ. Bố khỉ!