Tuesday, June 15, 2010

BLOG NHỚ

Không biết tự bao giờ đã trở thành thói quen mỗi khi bật máy lên là phải vào ngay cái blog ấy. Hôm qua có câu blast mới. Hôm nay có 1 bài mới. Đọc từ từ, chậm rãi từng câu từng chữ để không bị bỏ sót chữ nào. Và mỗi con chữ ấy cứ từ từ đi vào da thịt, đau như những vết cứa.

Bài viết hiện lên hình ảnh của ta, tâm trạng ấy cũng của ta, cảm xúc ấy cũng của ta, tự hỏi sao lại giống đến thế? Ta yêu thương, khao khát, đam mê, cồn cào. Ta chửi rủa, thù hận, đay nghiến. Yêu và hận song hành khiến đầu ta điên, tim ta nát. Muốn lật tung bài viết, bới tìm tác giả của nó, hỏi vì nguyên cớ nào lại viết được cảm xúc của ta. Bất lực.

Mất bao lâu để tìm kiếm 1 người trong số 1 triệu người và rồi để mất người ấy chỉ sau một tiếng tick tắc của kim đồng hồ? Để rồi sau tiếng tick tắc đó, quãng đời còn lại chỉ còn là 1 nỗi ám ảnh. Thật trớ trêu. Những câu từ trong bài viết là dành cho ta, nhưng ta không thể nào cầm nắm, chiếm giữ được nó. Nó đang cười nhạo ta, sỉ vả ta. Ôi! Nỗi nhớ!

Nhớ 1 nụ cười rạng rỡ, 1 khuôn mặt xạm vì nắng, 1 giọng nói "đểu đểu", 1 ánh mắt dịu dàng. Nhớ âm thanh của bàn phím, tiếng nhạc Trịnh buồn buồn, tiếng nhạc Vàng nghe não nuột và cả tiếng cười không thành tiếng mỗi khi có 1 câu chuyện vui. Giờ chỉ còn là tiếng thở dài của thời gian, âm thanh tĩnh mịch của căn phòng trống, nhạt nhòa, ảm đảm. Nỗi nhớ lúc lúc cuộn xoáy, lúc lắng xuống, dìu dịu nhưng cũng đủ để khiến ta đau.

Tuesday, June 8, 2010

ANH - Phần 2

Kể từ cái giờ phút đau buồn khi hai đường thẳng tách ra, nó không ngừng tự hỏi: "Vì sao?". Nhiều khi nghĩ lại những anh và nó nói chuyện với nhau mà tự bật cười một mình, xong rồi lại ứa nước mắt. Buồn nhỉ? Bên phương trời xa xôi kia, tâm hồn anh vẫn chưa lặng. Chắc nó còn điên đảo một thời gian trước khi tạm lắng xuống. Nơi anh sống gần với biển. Những lúc thế này, chỉ có biển mới có thể giúp anh trải lòng. Ngồi trước biển với bao con sóng nhẹ nhàng xô bờ cát, nhưng có lẽ con sóng trong lòng anh dữ dội hơn thế nhiều lần. Anh nghĩ đến nó, con bé chả có chút gì gọi là xinh đẹp nhưng được cái "nội dung". Nó chỉ thoáng qua đời anh như một giấc mơ. Và sự thật là anh đã từng mơ về nó. Tỉnh dậy, anh thấy mình rất hạnh phúc. Chính anh cũng không hiểu vì sao hạnh phúc. Anh nhớ lại những lời nó nói và cũng bật cười. Những câu mà cả hai anh em cũng quy ước. Chắc cũng chỉ có hai người mới có thể hiểu được những câu đó. Hai cái đầu "thông minh" mà. Quay lại với thực tại, anh thấy buồn và thất vọng. Anh đã nuôi bao hi vọng để có ngày về gặp nó, được ôm nó vào lòng, được nghe nó luyên thuyên, được chơi bóng cùng với nó, ... nhưng cái ngày đó có lẽ chỉ là trong mơ. Mà có khi bây giờ anh cũng không thèm mơ tới.

Anh bỏ phòng thí nghiệm ra ngoài lan can hút thuốc. Khói thuốc dày hơn và nhiều hơn tỏa kín cái khuôn mặt gầy xạm của anh. Không hiểu do màu trắng của khói hay do màu thời gian mà tóc anh đã lốm đốm. Hoàng hôn nơi đây nhạt nhòa, càng khiến anh nhớ quê hương da diết. Anh nhớ mẹ, nhớ lũ trẻ con, nhớ Hà Nội. Liệu trong cái kí ức xa xôi ấy, có chỗ nào dành cho nó? Câu trả lời là có. Nhưng kí ức về nó chắc cũng chỉ nhạt nhòa như bóng hoàng hôn nơi xứ người. Lặng lẽ trở lại cái phòng thí nghiệm, công việc vẫn đang chờ đó. Cả đống nghiên cứu cũng đang chờ anh làm. Và chắc cũng chỉ trong thời gian ngắn nữa thôi, hình ảnh nó chỉ còn là một dấu chấm giữa vùng trời rộng lớn.

Trong đầu nó giờ lại ngổn ngang một mớ mâu thuẫn. Đôi khi nó muốn buông xuôi để mặc số phận. Hai đường thẳng song song sẽ chẳng bao giờ có thể cắt nhau. Nhưng nếu buông xuôi thì lại không đúng với tính cách của nó. Với nó 'không gì là không thể'. Nó nhớ lại điều anh từng nói: "Nếu thích thì phải dành lấy về mình". Liệu nó có nên đấu tranh để có được điều nó muốn? Và nó quyết định giải quyết những mâu thuẫn đang luẩn quẩn trong đầu.

Đáp xuống sân bay nơi đất khách quê người, nó cảm thấy thế giới này thật rộng lớn với nó. Nó sẽ phải làm gì trong những ngày sắp tới?

Monday, June 7, 2010

ANH

"Anh bậy bỏ mẹ!" - đó là ấn tượng đầu tiên của nó về anh. Lần đầu tiên nó nói chuyện với một người bậy một cách thoải mái như thế. Hoặc có thể nói chuyện với rất nhiều đứa bậy dưng chả thằng nào dám nói bậy một cách trần trụi như anh. Anh đếch đẹp dzai, dòm được thôi. Chỉ có hàm răng thì có thể sánh ngang với bọn châu Phi: phải công nhận đẹp. Bởi thế cho nên khi cười, cái mặt cũng bớt xấu đi một chút. So với các cụ 70, 80 tuổi thì anh trẻ cực, dưng so với bọn 9x bây giờ thì anh ... già khú đế. Thế mờ giờ vẫn chửa có gái nào dòm. Đểu thật!


Anh sinh ra và lớn lên ở một vùng quê, tuổi thơ tạm gọi là ... êm đềm, vì chí ít ra cũng không đến nỗi dặt dẹo lắm. Đỗ Đại học rồi đi học ở thành phố, anh cũng trải qua một thời "thổ tả". Có lẽ những điều đó đã tạo nên một con người như anh bây giờ.

Nhận học bổng. Rời Việt Nam. Qua Nhật đến nay đã được gần 4 năm (1 năm 3 tháng nữa là anh sẽ về nước). Công việc của anh ở đó chỉ là 'chọc chọc, hút hút', 'làm tình' với mấy cái ống nghiệm đến tận 11h, đôi khi đến 12h đêm. Thỉnh thoảng 'dửng mỡ' phải ra ngoài lấy mẫu xét nghiệm rồi lại về phòng thí nghiệm 'chọc chọc, hút hút'. Công việc nghe cũng đã đủ chán, nói đếch gì đến người.

Ấy vậy mà anh - con người ấy - đã thực sự khiến nó phải dừng công việc hiện tại để suy nghĩ nhiều hơn về một thứ, tạm gọi là tương lai. Anh hay cực! Đó là ấn tượng khác của nó về anh. Cái ấn tượng nói bậy kia chỉ mở màn cho hàng loạt những ấn tượng khác về sau. Anh thành thực đến trần trụi. Nhiều lúc nói chuyện đến chảy nước mắt. Đếch phải cảm động mà vì buồn cười đến nỗi nước mắt bắn tung tóe. Nhiều chuyện bậy bỏ mẹ thế mà cũng mang ra nói như không có gì. Thế mới đểu. Cuộc đời này có mấy lúc được sướng thế chứ? Anh thông minh. Điều đó là chắc chắn. Vì không thông minh làm sao nói chuyện được với người ngu như nó. Há há. Anh mạnh mẽ trong ý chí dưng lại yếu đuối trong tình cảm. Chả như nó. Nó mạnh mẽ tuốt.

Anh và nó có nhiều điểm tương đồng thế nên mỗi khi gặp nhau thì tranh nhau nói không hết chuyện. Đôi khi tự nhủ: "Thế đếch nào lại nói được nhiều thế?" Chả hiểu. Nó nói 1, anh hiểu 10. Anh nói 10, nó hiểu 10,5. He he. Tạm quy ước là hiểu nhau. Những buổi nói chuyện cứ ngày một nhiều lên. Thời gian nói chuyện cũng dài hơn. Chủ đề trong mỗi câu chuyện cũng ... bậy hơn và khi không có câu chuyện nào thì bỗng dưng thấy ... nhớ.

Sự thật này khó có thể tin được. Cả anh và nó đều tưởng tượng trong đầu đến ngày anh và nó gặp nhau. Anh nói sẽ đưa nó đi câu cá bằng ô tô và khi về sẽ thuê 1 chuyến xe bò để chở cá. Nghe đã thấy lãng mạn đếch chịu được. Kệ thôi. Cứ tưởng tượng đê. Chính phủ có oánh thuế cái sự tưởng tượng của anh em đâu mà sợ. Nó mong muốn được gặp anh. Mong muốn được áp đôi bàn tay lên má anh mỗi khi anh mệt mỏi. Mong muốn được sà vào lòng anh, giụi giụi cái mặt vào ngực anh và luyên thuyên một vài điều mà anh chắc sẽ chẳng để ý tới. Anh cũng mong muốn được gặp nó để xem con bé mồm mép tép nhảy (mà nhảy toàn câu bậy) như thế nào mà lại khiến một lão già khú như anh phải nhớ đến. Muốn ôm nó vào lòng, muốn được nghe nó huyên thuyên và tất nhiên cũng chả thèm quan tâm nó đang luyên thuyên cái gì. Muốn được chơi cùng nó, mặc dù toàn trò trẻ con. Anh nói anh và nó giống như hai đường thẳng trùng nhau, vô số những điểm chung. Có thể. Nhưng hai đường thẳng trùng nhau thì chỉ cần 1 khoảng cách rất rất nhỏ cũng có thể tách chúng thành 2 đường thẳng song song, không bao giờ cắt nhau.

Câu chuyện nào thì cũng đến hồi kết. Hai đường thẳng trùng nhau thậm chí chả thèm cắt nhau tại 1 điểm mà bị thành hai đường thẳng song song. Lí do thì có cả sọt. Nhưng suy cho cùng là lỗi của nó. Cái lỗi này to cực kì luôn và không bao giờ có thể sửa chữa được. Nó buồn. Anh buồn. Và lẽ ra, anh không nên buồn đến thế. Chả trách được ai. Cuộc sống mà. Nó thích trêu đùa giễu cợt ai thì trêu. Anh mong nó hạnh phúc. Nó cầu anh bình yên thanh thản trong tâm hồn. Câu chuyện chả có gì đặc biệt. Cũng chả có mẹ gì để mà nhớ. Thế mà nó lại trở thành một nỗi ám ảnh cho nó và ... anh, người nó đã từng gọi là ANH YÊU.